Chương 179: Tả Kỵ quân (2)
Chương 179: Tả Kỵ quân (2)
“Các ngươi vì sao không cắn chặt bọn hắn, đợi đại quân trở về bao vây tiêu diệt bọn hắn!”
Trương Vân Xuyên ở dưới sự truy kích của hắn thế mà một lần nữa công hãm thành Ninh Dương.
Tham tướng Lưu Quang Đạt bây giờ trong lòng nghẹn một ngọn lửa không chỗ phát tiết.
“Tam thúc, dưới trướng ta chỉ năm sáu trăm người, nhưng dưới trướng Trương Vân Xuyên kia có hơn vạn người, cháu cũng muốn ngăn cản bọn hắn, nhưng không ngăn được nha...”
Lưu Lực giải thích: “Cháu dẫn theo các huynh đệ cùng Trương Vân Xuyên đám sơn tặc này chém giết đẫm máu nửa đêm, nhưng bất đắc dĩ thật sự là thực lực quá mức chênh lệch.”
“Các ngươi thương vong bao nhiêu người!”
Lưu Quang Đạt nhìn giáo úy Lưu Lực trên mặt có vết máu, mặt âm trầm hỏi.
“Thương vong, thương vong hơn hai mươi người...”
Lưu Lực thấy tham tướng Lưu Quang Đạt nhìn chằm chằm hắn, ấp a ấp úng nói tình hình thực tế.
“Bốp!”
Lưu Quang Đạt sau khi nghe được lời này, tức giận nâng tay quất xuống mấy phát roi ngựa.
Roi ngựa màu đỏ tươi đánh cho Lưu Lực run rẩy cả người.
“Các ngươi chém giết với sơn tặc cả đêm, chỉ thương vong hơn hai mươi người!” Lưu Quang Đạt trừng mắt nổi giận mắng: “Hơn vạn sơn tặc kia chơi đùa với các ngươi hả!”
“Ngày thường lão tử che chở ngươi, chính là để ngươi toàn nói hươu nói vượn lừa bịp lão tử sao!”
“Đồ khốn kiếp!” Lưu Quang Đạt giận hắn không cố gắng mắng: “Thế mà dám lừa lão tử, lão tử quật chết ngươi!”
Lưu Quang Đạt nói xong lại hung hăng quất xuống mấy phát roi ngựa, quất trên mặt Lưu Lực đầy vết máu.
“Tam thúc, cháu sai rồi, cháu sai rồi.”
“Cháu không dám nữa.”
Lưu Lực nhìn thấy lời nói dối của mình bị nhìn thấu, sợ tới mức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
“Kéo xuống!”
“Đánh hắn ba mươi quân côn!”
“Để hắn cảnh tỉnh lại cho cẩn thận!”
“Vâng!”
Vài tên binh sĩ Tả Kỵ quân như sói như hổ lập tức mang giáo úy Lưu Lực khóc lóc nỉ non dẫn xuống.
“Các ngươi nói, rốt cuộc có bao nhiêu sơn tặc đột kích!”
“Thành Ninh Dương mất như thế nào!”
Lưu Quang Đạt chỉ roi ngựa vào hai đô úy nói: “Dám có gan nói dối một câu, băm nát cho chó ăn!”
Hai vị đô úy nhìn nhau một cái, sắc mặt có chút trắng bệch.
Bọn họ đối với vị tham tướng tính tình nóng nảy này trước giờ đều rất sợ hãi, biết hắn nói cũng không phải là lời nói dối hù dọa người ta gì cả.
Bọn họ nếu nói dối, vậy thật có khả năng bị băm cho chó ăn.
“Tham tướng đại nhân.”
Hai vị đô úy đồng loạt quỳ xuống, hướng tham tướng Lưu Quang Đạt báo cáo tình hình thực tế.
“Trời quá tối, chúng ta cũng không biết sơn tặc đánh tới có bao nhiêu người.”
“Nhưng nghe động tĩnh vẫn là rất nhiều người.”
“Vì sợ bị sơn tặc bao vây, chúng ta bảo vệ giáo úy đại nhân rút tới chợ Vương gia ngoài thành, đợi sau khi sơn tặc đi rồi, chúng ta mới trở về “
Lưu Quang Đạt sau khi nghe xong tình hình thực tế thành Ninh Dương luân hãm, trực tiếp tức giận đến mức khóe miệng giật giật.
Hai đô năm sáu trăm binh mã, thế mà ngay cả binh mã sơn tặc đột kích cũng chưa làm rõ đã bị dọa chạy.
Cái này không chỉ là mất mặt hắn, cũng bôi nhọ toàn bộ Tả Kỵ quân!
Cái này nếu nói ra, Tả Kỵ quân bọn họ chỉ sợ sẽ bị người ta cười đến rụng răng!
“Các ngươi đến trước mặt ta!”
Tham tướng Lưu Quang Đạt ngoắc ngón tay đối với hai đô úy quỳ ở trên mặt đất.
Hai đô úy cũng không rõ nguyên do.
“Ta bảo các ngươi đến trước mặt!” Lưu Quang Đạt trừng mắt quát to một tiếng.
Hai đô úy cuống quít không ngừng đứng lên, chạy bước nhỏ tới trước mặt Lưu Quang Đạt.
“Ta thiếu các ngươi quân lương không?”
Lưu Quang Đạt cúi xuống, nhìn chằm chằm bọn họ hỏi.
“Không, không có.”
Hai đô úy run rẩy trả lời.
“Vậy ta không cho các ngươi ăn cơm sao?” Sắc mặt Lưu Quang Đạt âm trầm lạnh lùng.
“Cũng, cũng không có.”
“Vậy các ngươi nói cho ta biết, vì sao không đi đánh sơn tặc? !” Lưu Quang Đạt rút trường đao, đặt ở trên cổ một đô úy nói: “Nói!”
“Tham tướng đại nhân, ta, ta...”
Đô úy kia cảm nhận được lưỡi đao lạnh lẽo trên cổ, sắc mặt trắng bệch, không biết giải thích như thế nào.
“Phốc!”
Lưỡi đao xẹt qua, trên cổ đô úy này phun trào máu tươi, thân thể hắn ngã xuống thẳng tắp.
Người chung quanh nhìn thấy Lưu Quang Đạt một lời không hợp liền giết người, bị dọa cả người run lên.
“Ta cho các ngươi bạc, cho các ngươi cơm ăn!”
“Chính là để các ngươi báo đáp ta như vậy sao!”
Lưu Quang Đạt sau khi một đao giết đô úy này, trường đao hướng về một đô úy khác chém tới.
Đô úy đó né tránh, một đao chưa chém trúng.
“Tham tướng đại nhân tha mạng nha!”
“Ngươi tên phế vật này còn dám chạy? ?”
Lưu Quang Đạt phẫn nộ cũng giục ngựa lao về phía đô úy kia, húc đô úy đó ngã xuống đất.
“Phập!”
Lưu Quang Đạt giơ tay chém xuống, đầu đô úy kia tựa như bóng da lăn lông lốc ở trên mặt cỏ.
“Mang đầu bọn hắn truyền khắp các doanh!”
Lưu Quang Đạt hung tợn nói: “Ai con mẹ nó nếu còn ăn cơm không làm việc, đây là kết cục!”
Tham tướng Lưu Quang Đạt tâm tính bùng nổ truy kích tiêu diệt Trương Vân Xuyên bất thành, ngược lại là thành Ninh Dương lại một lần nữa bị công hãm.
Điều này làm hắn cũng nổi khùng, dưới cơn tức giết hai đô úy, để giết gà dọa khỉ.
“Kỵ binh thám báo đều phái ra!”
“Trước khi trời tối tìm được tung tích của Trương Vân Xuyên cho ta!”
Lưu Quang Đạt sắc mặt âm trầm lạnh lùng nói: “Nếu tìm không thấy bọn Trương Vân Xuyên, xách đầu tới gặp!”
“Vâng!”