Chương 195: Chọn mua (2)
Chương 195: Chọn mua (2)
“Chúng ta nếu đụng phải Trương Vân Xuyên, nhắm chừng cái mạng này cũng không còn.”
“Trương Vân Xuyên kia lai lịch thế nào, vậy mà lợi hại như thế?” Có người hỏi.
Có người biết tình huống, nói: “Nghe nói trước kia là một gã cửu vạn ở huyện Tam Hà.”
“Về sau hắn vào rừng làm cướp, dẫn theo một đám người đánh cướp đốt giết khắp nơi, ngay cả đám người huyện lệnh huyện Tam Hà cũng đều bị hắn giết.”
A!
Nghe nói huyện lệnh huyện Tam Hà cũng bị giết, người chung quanh hít vào một ngụm khí lạnh.
“Hắn thế mà dám giết quan?” Có người khó hiểu hỏi: “Quan phủ cũng không quản một chút sao?”
“Không quản?”
“Ai nói không quản?”
“Quan phủ cũng từ Giang Bắc đại doanh triệu tập mấy vạn binh mã đi Ninh Dương phủ.”
“Nhưng chẳng những chưa tiêu diệt được Trương Vân Xuyên kia, ngược lại để Trương Vân Xuyên lại công hãm thành Ninh Dương, còn đánh hạ huyện Tam Hà.”
“Thành Ninh Dương này bị Trương Vân Xuyên công hãm hai lần, nghe nói bây giờ tri phủ Ninh Dương phủ, tham tướng lĩnh quân đều bị tiết độ sứ đại nhân tức giận cách chức điều tra.”
“Quan binh tệ như vậy?” Một bàn bên cạnh có người khó hiểu nói: “Ngay cả một tên Trương Vân Xuyên cũng không đối phó được?”
Ở trong ấn tượng của bọn họ, quan binh Giang Bắc đại doanh trước giờ đối ngoại đều rất dũng mãnh.
Sao một tên Trương Vân Xuyên nho nhỏ cũng không trấn áp được, quả thực quá mức không thể tưởng tượng.
“Không phải quan binh không chịu nổi, mà là Trương Vân Xuyên kia quá lợi hại rồi.”
“Nghe nói Trương Vân Xuyên đó bộ dạng ba đầu sáu tay, không chỉ có thể hô mưa gọi gió, còn có thể rải đậu thành binh.”
“Thật hay giả?”
“Ta cũng là nghe nói.”
“Chẳng qua tám chín phần mười là thật đấy.”
“Quan phủ chẳng lẽ không truy kích tiêu diệt Trương Vân Xuyên kia sao?” Khách thương lo lắng nói: “Hắn nếu quậy tiếp như vậy, về sau việc làm ăn của chúng ta bên đó làm sao bây giờ?”
“Quan phủ bây giờ không phải không muốn truy kích tiêu diệt Trương Vân Xuyên.”
“Mà là Trương Vân Xuyên bây giờ đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, quan binh căn bản không tìm được hắn trốn ở chỗ nào.”
Người nọ nói: “Ta thấy Trương Vân Xuyên khẳng định trốn ở một nơi kín đáo, chờ dùng hết vàng bạc châu báu cướp được, vẫn phải ra ngoài đốt giết đánh cướp.”
“Cho nên ta cảm thấy chúng ta gần đây vẫn là đừng đi Ninh Dương phủ bên kia.”
“Bạc kiếm bớt đi một chút không tính là gì, cũng đừng đặt tính mạng chúng ta vào.”
“Ngươi nói cũng có lý.”
“...”
Các khách thương nói chuyện không sót một chữ nào bị bọn Tiền Phú Quý nghe được.
Tiền Phú Quý biết được thống lĩnh nhà mình đã thoát khỏi quan binh, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bọn họ đại đội nhân mã rút về phía Ngọa Ngưu sơn, vì tránh cho quan binh truy kích, Trương Vân Xuyên dẫn theo người ở phía sau đoạn hậu.
Trương Vân Xuyên là trục xương sống của Lang tự doanh bọn họ.
Tiền Phú Quý cũng vẫn luôn rất lo lắng cho an nguy của thống lĩnh Trương Vân Xuyên nhà mình.
Hắn một lần này xuống núi mua lương thực, cố ý đi dạo ở trong thôn trấn.
Thứ nhất là làm rõ tình huống một chỗ thôn trấn này, thứ hai cũng là muốn thám thính một phen tin tức thống lĩnh nhà mình.
Hôm nay biết được Trương Vân Xuyên bình yên vô sự, tảng đá treo trong lòng Tiền Phú Quý cũng rơi xuống.
“Chủ quán, tính tiền!”
Lông mày Tiền Phú Quý giãn ra, rống lên một tiếng với ông chủ lán trà.
“Khách quan, hai ấm trà mười một đồng, ngài cho mười đồng là được.”
“Trà của ngươi là làm bằng vàng à?” Một huynh đệ lập tức khó chịu nói: “Sao lại đắt như vậy?”
Bọn họ đều xuất thân người nghèo khổ, đối với tiền đồng cũng rất coi trọng.
Trước kia một bát trà mới một đồng, bây giờ thế mà tăng giá nhiều như vậy, bọn họ cảm thấy mình gặp phải hắc điếm.
“Ai u, khách quan, xem ngài nói lời này.”
“Bây giờ cái gì cũng đang tăng giá, ta đây đã là lỗ vốn rồi...”
“Nói lời thừa nhiều như vậy làm gì, lão gia ta là người thiếu tiền sao?” Tiền Phú Quý nháy mắt ra hiệu, nói: “Đừng dài dòng nữa, trả tiền đi.”
Huynh đệ kia cực kỳ không tình nguyện từ trên người lấy ra mười đồng, đưa cho chủ lán trà.
“Khách quan đi thong thả.”
“Lần sau lại đến.”
Chủ lán trà cũng cung kính tiễn bọn Tiền Phú Quý ra khỏi lán trà, lúc này mới xoay lưng quay về.
…
Trong một chỗ của Ngọa Ngưu sơn, bọn Lâm Hiền đã dựng lên một mảng túp lều lâm thời.
Những túp lều này tuy đơn sơ, nhưng bọn họ tốt xấu gì coi như có một chỗ che gió chắn mưa.
“Tiền đội quan bọn họ đã về rồi!”
Huynh đệ gác cảnh giới rống lên một tiếng, một đám người đang bận rộn đều dừng lại công việc trong tay.
Tiền Phú Quý dẫn người đi ra ngoài mua đồ, đi một lần tựa như đá chìm biển lớn, không có lấy một chút tin tức.
Bây giờ nghe bọn Tiền Phú Quý mua đồ trở lại, đám người Lâm Hiền cũng rất vui vẻ.
“Đi, đi hỗ trợ chuyển đồ!”
Lâm Hiền gọi mọi người đi nghênh đón.
Bọn họ ở trong rừng thấy đoàn người Tiền Phú Quý khiêng lương thực ‘hò dô hò dô’ trở về.
“Ngươi tên khốn kiếp này, đi một cái mấy ngày cũng không có tin tức.”
“Ta còn cho rằng ngươi chết ở bên ngoài rồi.”
Lâm Hiền sau khi nhìn thấy Tiền Phú Quý, cũng tiến lên đấm hắn một phát, cười mắng: “Ta vừa rồi còn cân nhắc, phái người đi nhặt xác cho ngươi đấy.”
“Thế nào, một lần này ra ngoài thuận lợi không?”
Lâm Hiền đưa túi nước của mình cho Tiền Phú Quý, cười hỏi.
“Thuận lợi gì chứ.”
Tiền Phú Quý vặn mở túi nước, ngẩng đầu ‘Ục ục’ trút một ngụm lớn.