Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 205 - Chương 205: Lâm Xuyên Ngô Gia (2)

Chương 205: Lâm Xuyên Ngô gia (2) Chương 205: Lâm Xuyên Ngô gia (2)

Lâm Hiền ngồi ở trên chủ vị trước sau chưa nói chuyện gật gật đầu, hai huynh đệ sau đó buông ra người trung niên, ra khỏi lều trại.

Người trung niên đi một chuyến trên quỷ môn quan, trên trán đã đầy mồ hôi lạnh.

Hắn vươn tay áo lau lau mồ hôi trên trán, nhất thời tràn ngập hảo cảm đối với Vương Lăng Vân vị sơn tặc trang phục tú tài này.

Nếu không phải gã kịp thời đứng ra hỗ trợ nói chuyện, mình nhắm chừng hôm nay phải ngã ở nơi này.

“Huynh đệ này của ta tính tình vẫn luôn thô lỗ như vậy, làm ngươi bị kinh hãi rồi, còn xin chớ trách.”

Vương Lăng Vân mỉm cười, làm người ta như tắm gió xuân.

“Không trách, không trách.”

Người trung niên không để ý phất tay áo, hắn mới vừa rồi thiếu chút nữa mạng cũng mất, hắn bây giờ cũng không dám kiêu ngạo nữa.

Sợ lại chọc giận Lương Đại Hổ người thô lỗ bực này, kéo mình ra ngoài chém.

“Mời ngồi.”

Vương Lăng Vân làm một cái động tác mời.

Người trung niên nhìn Lương Đại Hổ đang trừng mắt với hắn một cái, sau khi nói một tiếng cảm ơn, xoay người ngồi xuống.

“Ngươi xem, chúng ta mới đến, đối với Lâm Xuyên Ngô gia các ngươi cũng không hiểu biết nhiều.”

“Ngươi đột nhiên muốn chúng ta mỗi tháng hiếu kính một vạn lượng bạc, cái này đặt ở trên người ai, trong lúc nhất thời cũng khó có thể tiếp nhận.”

Vương Lăng Vân cười tủm tỉm nói: “Nhỡ đâu ngày mai lại toát ra một người Lâm Xuyên Trương gia, Phùng gia, đều đưa tay hướng chúng ta đòi hiếu kính, vậy ngươi nói chúng ta là giao hay là không giao đây?”

Người trung niên nhìn chằm chằm Vương Lăng Vân, chưa đáp lời, chờ câu sau của hắn.

“Cho nên nói, ngươi nói rõ cho chúng ta tình huống Lâm Xuyên Ngô gia các ngươi, để trong lòng chúng ta có cái hiểu biết, ngươi nói đạo lý có phải vậy hay không?”

Người trung niên cũng cảm thấy Vương Lăng Vân nói có đạo lý.

Hắn lúc trước cho rằng đám sơn tặc này biết Lâm Xuyên Ngô gia bọn họ.

Cho nên nâng ra cờ hiệu Ngô gia ý đồ áp bọn họ.

Nhưng bây giờ xem ra, đối phương căn bản hoàn toàn không biết gì cả đối với bọn họ.

Khó trách đối với Ngô gia bọn họ không sợ hãi gì cả, ngược lại còn muốn đánh mình.

Vẫn là mình quá lỗ mãng, đánh giá cao đám sơn tặc này.

Đám sơn tặc này con mẹ nó là một đám dưa xanh* cái gì cũng không biết.

1 từ bên TQ, ý để chỉ những người non nớt, chưa từng trải, thiếu hiểu biết...

Cũng không biết bọn họ lăn lộn như thế nào, ngay cả danh hiệu Ngô gia cũng không biết.

“Các ngươi đã không biết Lâm Xuyên Ngô gia chúng ta,vậy ta liền nói cho các ngươi.”

Người trung niên đang chuẩn bị khoác lác một phen, nhưng nhìn thấy ánh mắt hung tợn đó của Lương Đại Hổ, trong lòng run lên, cảm thấy vẫn là không kích thích đám dưa xanh này thì tốt hơn.

“Lâm Xuyên Ngô gia chúng ta chính là gia tộc lớn số một cảnh nội Lâm Xuyên phủ!”

Người trung niên đắc ý nói: “Lão gia chủ Ngô gia chúng ta từng nhậm chức ở Đông Nam tiết độ phủ, hôm nay về Lâm Xuyên dưỡng già.”

“Gia chủ bây giờ của chúng ta cũng nhậm chức ở Đông Nam tiết độ phủ, đảm nhiệm giám sát ngự sử của Đông Nam tiết độ phủ!”

Giám sát ngự sử vốn là quan viên Đại Chu hoàng đế phái tới địa phương tuần tra, phụ trách tuần tra giám sát thủy vận, trà ngựa, muối sắt, kho hàng, quan lại, dân phong các mặt của địa phương.

Giám sát ngự sử thay thế hoàng đế giám sát thiên hạ, có thể nói là tay nắm thực quyền.

Hoàng đế lo lắng giám sát ngự sử khi đến địa phương tuần tra cáo mượn oai hùm, làm ra chuyện tổn hại tới mặt mũi của hoàng đế.

Vì thế hạn chế phẩm cấp của giám sát ngự sử.

Giám sát ngự sử của Đông Nam tiết độ phủ này chỉ là một quan viên thất phẩm mà thôi.

Giám sát ngự sử cấp bậc tuy thấp, nhưng lại có thể đến thẳng tai hoàng đế, không có ai dám dễ dàng đắc tội.

Hôm nay triều đình Đại Chu chỉ còn trên danh nghĩa, hoàng đế cũng thành bài trí.

Giám sát ngự sử này tự nhiên cũng là thấy gió ngã tay chèo, ngược lại đầu nhập vào quan to biên giới của địa phương, đối tượng nguyện trung thành cũng biến thành quan to biên giới của địa phương.

Chức trách của bọn họ vẫn như cũ chưa có bất cứ biến hóa gì, trên danh nghĩa cũng là triều đình bổ nhiệm, nhưng trên thực tế lại là làm việc thay quan to địa phương.

“Thì ra gia chủ các ngươi lại là giám sát ngự sử của Đông Nam tiết độ phủ, thất kính thất kính.”

Vương Lăng Vân sau khi nghe xong người trung niên giới thiệu, cũng có hiểu biết đại khái đối với tình huống Ngô gia ở Lâm Xuyên phủ.

“Ta nói rõ đi, đừng nói một cái Ngọa Ngưu sơn, Ngô gia chúng ta dậm chân một cái, Lâm Xuyên phủ này cũng phải rung chuyển ba cái.”

Người trung niên đắc ý nói: “Các ngươi tuy là sơn tặc, nhưng chỉ cần không đối nghịch với Ngô gia chúng ta, mỗi tháng nộp lên hiếu kính, vậy liền có thể đặt chân ở Ngọa Ngưu sơn.”

“Hơn nữa một khi quan phủ muốn bao vây tiễu trừ các ngươi, cũng có Ngô gia chúng ta bảo kê...”

Rất hiển nhiên, thế lực Ngô gia ở Lâm Xuyên phủ rất lớn.

Bọn họ cũng không trực tiếp làm ăn kiếm tiền, mà là thông qua phương thức thu phí bảo hộ như vậy, âm thầm cướp lấy không biết bao nhiêu tài phú.

“Ngươi không sớm nói những thứ này, khiến chúng ta thiếu chút nữa tạo thành hiểu lầm.”

“Đã là Ngô gia các ngươi thu bạc, vậy không phải nói, chúng ta khẳng định cho!”

“Mặt mũi Ngô gia các ngươi, chúng ta vẫn phải nể.”

Vương Lăng Vân cười nói: “Ngươi đã đến chúng ta nơi này, vậy chính là khách!”
Bình Luận (0)
Comment