Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 216 - Chương 216: Tin Tức Tốt (1)

Chương 216: Tin tức tốt (1) Chương 216: Tin tức tốt (1)

“Ừm, ngươi cứ nói làm như thế nào đi!” Lương Đại Hổ nói: “Chuyện xung phong hãm trận, ta sẽ không nhíu mày!”

Lâm Hiền cũng nói: “Vương huynh đệ, Hàn gia này ở Ngọa Ngưu sơn thế lực cũng không nhỏ, Lang tự doanh chúng ta bây giờ ít người, muốn đánh phải đánh vào chỗ bảy tấc, một gậy đánh chết.”

“Cái này nếu đánh rắn không chết sẽ bị nó cắn ngược nha.”

Vương Lăng Vân cũng gật gật đầu: “Chúng ta không cần giơ cờ hiệu chúng ta đi đánh.”

“Chúng ta có thể giơ cờ hiệu sơn tặc khác đi, trực tiếp đánh bất ngờ việc làm ăn của Hàn gia ở Ngọa Ngưu sơn, trước phân tán sức chú ý của bọn họ.”

“Chúng ta trước đảo loạn thế cục Ngọa Ngưu sơn, sau đó lại đục nước béo cò, trực tiếp hướng về phía người chủ sự Hàn gia.”

“Trước xử lý nhân vật trung tâm của Hàn gia, khiến bọn họ như rắn mất đầu.”

“...”

Vương Lăng Vân cũng mang kế hoạch của mình nói thẳng ra, mọi người nghe xong đều ùn ùn gật đầu.

“Con mẹ nó, cứ làm như vậy!”

“Chỉ cần vùng Ngọa Ngưu sơn bắt đầu loạn, vậy các thế lực trước kia bị Ngô gia đè đầu, chỉ cần không cam lòng, khẳng định cũng sẽ nghe tin lập tức hành động.”

Khi một đám cao tầng bọn Lâm Hiền đang ở trong lều trại bàn bạc việc đối phó Hàn gia, tiếng của một huynh đệ vang lên ở ngoài lều.

“Lâm đô úy, dưới núi có huynh đệ trở lại!”

“Hả?”

Bọn Lâm Hiền dừng nói chuyện với nhau, ngẩng đầu nhìn ra ngoài trướng bồng.

“Chuyện gì vậy?” Lâm Hiền mở miệng hỏi.

Huynh đệ ở cửa trả lời: “Huynh đệ đó hình như là huynh đệ đi theo Tiền đội quan, hắn nói có chuyện quan trọng gặp Tiền đội quan.”

Tiễn Phú Quý sau khi nghe lời này, lập tức cao hứng đứng lên.

“Khẳng định là cơ sở ngầm ta để lại trên trấn có tin tức của đám người thống lĩnh!”

Đám người Lâm Hiền cũng đều tinh thần phấn chấn.

“Mau để hắn vào.” Lâm Hiền phân phó.

Lang tự doanh bọn họ bây giờ đối mặt nguy cơ sinh tồn, đang lo không người làm trung tâm đây.

Bây giờ cơ sở ngầm Tiễn Phú Quý đặt ở dưới núi có tin tức truyền về, bọn họ tự nhiên hưng phấn không thôi.

Không bao lâu, một huynh đệ bộ dạng tiều phu đã được đưa tới trong lều trại.

“Tiểu Sơn Tử, có tin tức đám người thống lĩnh chưa?”

Tiễn Phú Quý nhìn thấy một huynh đệ này dưới trướng mình, sốt ruột không chờ được mở miệng hỏi.

Huynh đệ đó trả lời: “Đội quan, ta ở trong trấn dưới núi đụng phải mấy huynh đệ dưới trướng Bàng ngũ gia.”

“Ta vụng trộm theo bọn họ, tìm được đám người Bàng ngũ gia.”

“Bàng ngũ gia bọn họ đều bình yên vô sự.”

Đám Lâm Hiền nghe nói bọn Bàng Bưu bình yên vô sự, cũng đều thở phào một hơi.

Trương Vân Xuyên cùng Bàng Bưu dẫn theo hơn hai trăm huynh đệ đoạn hậu, phụ trách dẫn dắt rời đi quan binh, để yểm hộ bọn họ đào tẩu.

Bọn họ bây giờ ở trong Ngọa Ngưu sơn dàn xếp xong, nhưng chậm chạp chưa có tin tức của đám người Trương Vân Xuyên, bọn họ cũng đặc biệt lo lắng.

Bây giờ đã có tin tức tốt của đám Trương Vân Xuyên, bọn họ cũng đều rất vui vẻ.

“Ta tuy đã gặp được bọn Bàng ngũ gia, nhưng lại chưa nhìn thấy thống lĩnh.” Huynh đệ đó bổ sung nói.

Hả?

Chưa nhìn thấy thống lĩnh?

“Chuyện gì vậy?”

“Đại ca của ta đâu?”

Trái tim bọn Lâm Hiền nhất thời nhấc lên tới cổ họng.

Thống lĩnh hẳn sẽ không là đã xảy ra chuyện chứ?

“Đám người Bàng ngũ gia nói thống lĩnh cũng bình yên vô sự, chỉ là hắn đi xử lý chuyện quan trọng.”

“Thống lĩnh muốn hắn chạy tới Ngọa Ngưu sơn hội hợp cùng chúng ta.”

Sau khi huynh đệ này nói xong, bọn Lâm Hiền nhìn nhau một cái, không khí có chút nghiêm túc.

“Đại ca có thể đi xử lý chuyện gì quan trọng?” Lâm Hiền nhíu mày.

“Hẳn sẽ không là đại ca chúng ta xảy ra chuyện gì rồi chứ?” Vẻ mặt Đại Hùng đầy lo lắng.

Lương Đại Hổ cũng đoán: “Bàng ngũ gia này sẽ không là bán đứng đại ca chúng ta chứ?”

“Không đúng nha, bọn họ đều đã trở lại, sao có khả năng chỉ đại ca chưa trở về?”

“Mấy huynh đệ đi theo bên người thống lĩnh của chúng ta đều đã trở lại chưa?” Vương Lăng Vân mở miệng hỏi.

“Đều ở trong đội ngũ.”

“Ta âm thầm hỏi bọn họ, bọn họ nói cũng không khác lắm, thống lĩnh đi làm việc, chỉ là cụ thể làm gì, bọn họ nói cần gặp Lâm đô úy mới nói.”

Lâm Hiền hỏi: “Bây giờ Bàng ngũ gia bọn họ ở nơi nào?”

“Còn ở bên ngoài thôn trấn dưới núi trốn tránh.” Huynh đệ kia trả lời: “Ta chưa nhìn thấy thống lĩnh, không tin được bọn họ, cho nên không dám dẫn bọn họ đến nơi đây.”

“Ừm, ngươi làm không tệ.” Tiễn Phú Quý rất hài lòng đối với huynh đệ này có thể tỉnh táo như thế.

“Như vậy, ta tự mình xuống núi một chuyến, để hỏi tình huống.”

Lâm Hiền ở sau khi suy tư một phen, quyết định tự mình xuống núi một chuyến.

“Được, ta đi cùng ngươi!”

Bọn Lương Đại Hổ cũng đều ùn ùn đứng dậy, muốn xuống núi đi gặp Bàng ngũ gia.

“Các ngươi đều đi, ai quản huynh đệ nơi này?” Lâm Hiền pân phó: “Một mình ta đi là được rồi, các ngươi ở lại trên núi.”

“Nhị ca, ta đi đi.” Lương Đại Hổ nói: “Ngươi tọa trấn ở trong doanh địa.”

“Các ngươi đều đừng tranh nữa, ta đi.”

Vương Lăng Vân cười nói: “Ta đến Lang tự doanh tới giờ đều ăn không, dù sao cũng phải cho ta một cơ hội biểu hiện một chút, đúng không?”
Bình Luận (0)
Comment