Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 218 - Chương 218: Hiếu Kính

Chương 218: Hiếu kính Chương 218: Hiếu kính

“Đại!”

“Đại!”

Xúc xắc xoay vù vù chuyển động ở trong bát, Hàn lão tam giẫm một chân trên băng ghế, nhìn chằm chằm xúc xắc, nước bọt bay tứ tung.

“Ha ha ha, lão tử lại thắng rồi!”

Sau khi xúc xắc dừng lại, Hàn lão tam nhìn điểm số, cười ha ha.

“Mau, đưa bạc, đưa bạc!”

Hàn lão tam thúc giục mấy người trẻ tuổi cùng nhau bài bạc.

“Con mẹ nó, hôm nay ra cửa không xem ngày, số đen quá!”

Một thiếu gia ném cho Hàn lão tam hơn hai mươi lượng bạc, vẻ mặt đầy khó chịu.

“Tối nay bạc đều bị Hàn tam gia ngươi thắng rồi.” Một thiếu gia hâm mộ nói với Hàn lão tam: “Ngươi đợi lát nữa phải mời khách ăn cơm, bằng không lão tử trong lòng nghẹn phát hoảng!”

“Được được!”

“Mời khách ăn cơm đã tính là gì.” Hàn lão tam nhét ngân phiếu vào trong túi, nói: “Lát nữa đi Nghênh Phong lâu, nữ nhân bên trong các ngươi tùy tiện chọn!”

“Không thú vị, Nghênh Phong lâu cũng đi mấy lần rồi.” Có thiếu gia không hài lòng.

Hàn lão tam nói: “Gần đây từ trong lưu dân kiếm được một ít nữ nhân bộ dạng không tệ, béo gầy cao thấp, bảo đảm các ngươi hài lòng!”

“Thật hay giả?”

“Hàn lão tam ta có khi nào từng nói dối?”

“Hàn tam gia hào sảng!”

“Vậy chúng ta tối nay có thể vui vẻ một phen rồi!”

“...”

Nghe nói Nghênh Phong lâu có một ít nữ nhân mới tới, mấy tên thiếu gia lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Nghênh Phong lâu này là sản nghiệp của Hàn gia, cũng là lầu xanh tốt nhất trên trấn này.

“Đến đến đến, tiếp tục!”

Hàn lão tam đang vận tốt, sau đó thúc giục vài tên thiếu gia tiếp tục bài bạc.

Sau mấy ván, mấy tên thiếu gia thua tái cả mặt rồi.

“Tam gia, bên ngoài thôn trấn có người tìm ngài.”

Lúc này, một hán tử đi vào phòng, ghé đến trước mặt Hàn lão tam.

“Ai con mẹ nó đêm hôm tìm lão tử!”

Hàn lão tam đang thắng cao hứng, trực tiếp không kiên nhẫn xua tay nói: “Không gặp!”

“Tam gia, bọn họ nói là từ trong núi đến, đầu lĩnh họ Vương.” Hán tử kia thấp giọng nói: “Hắn nói là đưa hiếu kính đến cho ngài.”

“Hử?”

Hàn lão tam ngẩn ra, sau đó nhớ ra.

Hôm nay không phải vừa lúc là kỳ hạn mười ngày sao?

Nghĩ đến mấy tên mới tới kia trong núi muốn đưa bạc hiếu kính tới, hắn nhất thời không có tâm tư bài bạc nữa.

Hắn bài bạc thuần túy là tìm việc.

Thắng thua cũng chỉ mấy trăm lượng.

Nhưng một đám người mới tới trong núi này hiếu kính chính là một vạn lượng bạc.

Bên nào nặng bên nào nhẹ, hắn vẫn phân biệt rõ.

“À... ta có chút việc, chúng ta ngày khác lại chơi.” Hàn lão tam đứng lên, nói với mấy tên thiếu gia.

“Tam gia, ngươi đây là ý tứ gì?”

“Thắng bạc rồi không muốn chơi nữa, thế này không phải chơi xấu sao?”

“Đúng vậy, tiếp tục tiếp tục.”

“Sao có thể thắng thì chạy chứ.”

“...”

Mấy tên thiếu gia thua nhiều, còn muốn thắng lại, nhất thời không vui.

“Ta con mẹ nó là thật sự có việc!”

Hàn lão tam không kiên nhẫn khoát tay nói với bọn họ: “Các ngươi đi Nghênh Phong lâu chơi, ta mời khách!”

Hàn lão tam sau khi nói xong, cũng không để ý tới mấy tên thiếu gia này, quay đầu đi ra ngoài.

Mấy tên thiếu gia tuy là thiếu gia nhà giàu ở chung quanh, nhưng Hàn lão tam lại là người Hàn gia.

Nhìn thấy giọng điệu Hàn lão tam có chút không kiên nhẫn, cũng không dám dây dưa nữa.

Bọn họ cũng không dám đắc tội Hàn lão tam, chỉ có thể hùng hùng hổ hổ chuẩn bị đi Nghênh Phong lâu xả bớt cơn tức.

Hàn lão tam đi ra khỏi sòng bạc, bên ngoài gió đêm mát mẻ thổi qua, hắn nhất thời cảm giác cả người sảng khoái.

“Người đâu?” Hàn lão tam nhìn đường phố tối om một lượt, hỏi: “Bọn họ đến đây bao nhiêu người?”

“Tới hơn hai mươi người, đầu lĩnh họ Vương.”

“Được, bảo bọn họ vào đi!”

Hàn lão tam phân phó một tiếng, lập tức có người đi bên ngoài thôn trấn.

Không bao lâu, Vương Lăng Vân dẫn hơn hai mươi huynh đệ không đeo binh khí, nâng rương tiến vào thôn trấn.

Bọn họ ở trong một gian phòng rộng rãi gặp được Hàn lão tam.

“Bái kiến tam gia.”

Vương Lăng Vân cùng Hàn lão tam này cũng từng gặp một mặt.

Ngày đó chính là Hàn lão tam tự mình vào núi, bắt chẹt bạc của bọn họ.

“Ai u, ngươi sao tự mình đến đây?”

Hàn lão tam ấn tượng không tệ đối với Vương Lăng Vân.

Ngày đó hắn rất tự đại, tự mình vào núi một chuyến.

Ai biết thiếu chút nữa lật thuyền trong mương.

Nếu không phải Vương Lăng Vân kịp thời đứng ra, đầu hắn nhắm chừng đã không còn.

“Ta đây không phải đưa bạc đến cho ngài sao?” Vương Lăng Vân cười nói: “Không muộn chứ?”

“Ha ha.”

“Sáng mai nếu còn không đưa tới, ta liền dẫn người tự mình đi lấy.”

Hàn lão tam hướng về mấy cái rương to kia xem xét một chút, nói: “Bạc mang đủ rồi?”

“Mang đủ rồi!”

“Chỉ một chút vậy?”

Hàn lão tam có chút bất ngờ nhìn bọn Vương Lăng Vân một cái, đứng dậy đi về phía rương gỗ đỏ.

Hắn lúc trước nói đòi một vạn lượng, trên thực tế là thử đối với bọn Vương Lăng Vân mà thôi.

Ai biết bọn họ thế mà thật sự cầm một vạn lượng bạc tới đây.

Rương mở ra, lộ ra bạc trắng bóng bên trong.

Hàn lão tam nắm lên một thỏi bạc khẽ cắn, nhất thời nhếch miệng nở nụ cười.

“Các ngươi rất giàu có nha.” Hàn lão tam nói: “Một vạn lượng bạc này nói lấy liền lấy ra?”

“Tam gia ngài muốn bạc, chúng ta cho dù là không có, cũng phải nghĩ cách gom đủ cho ngươi, đúng không?”
Bình Luận (0)
Comment