Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 250 - Chương 250: Cắm Cờ (1)

Chương 250: Cắm cờ (1) Chương 250: Cắm cờ (1)

“Ai u!”

Nhưng vừa chạy vài bước, dưới chân đạp hụt, trực tiếp lăn xuống dưới núi.

“Đuổi theo, đừng để hắn chạy!”

Đám sơn tặc cũng hô to gọi nhỏ chạy vội tới.

Đỗ Tuấn Kiệt lăn mãi đến một chỗ trũng, lúc này mới dừng quay cuồng.

Hắn cảm giác cả người giống như rã rời, đau tới mức méo miệng.

Nhưng nhìn thấy sơn tặc đuổi theo tới, hắn cố nén đau đớn, bước đi khập khiễng hướng về nơi xa bỏ chạy.

Nhưng tốc độ chạy của hắn quá chậm, sơn tặc đã từ mấy phương hướng vây lên.

Đang lúc Đỗ Tuấn Kiệt cảm giác được có chút tuyệt vọng, đột nhiên trong bụi cỏ phía trước bắn ra mũi tên.

“Vù!”

“Vù!”

Mấy tên sơn tặc đuổi tới gần kia đã bị bắn chết hai tên ngay tại chỗ, dọa người còn lại vội vàng trốn phía sau cây to.

“Đô úy đại nhân, ngươi không sao chứ!”

Trương Vân Xuyên từ trong bụi cỏ phía trước nhảy ra, đỡ Đỗ Tuấn Kiệt chật vật không chịu nổi.

“Trương đội quan!”

Đô úy Đỗ Tuấn Kiệt sau khi nhìn thấy Trương Vân Xuyên, gắt gao bắt lấy tay hắn nói: “Cứu ta!”

“Đô úy đại nhân yên tâm, có ta ở đây, sơn tặc không thương tổn được ngươi!”

“Đổng hỏa trưởng, nhanh cõng đô úy đại nhân đi!”

Trương Vân Xuyên gọi một tiếng, hỏa trưởng Đổng Lương Thần vội vàng tới, cõng đô úy Đỗ Tuấn Kiệt lên trên lưng hướng về nơi xa mà đi.

Bọn Trương Vân Xuyên sau khi bắn mấy phát tên nữa về phía sơn tặc, vừa chiến vừa lui.

“Bắn tên, yểm hộ!”

Nhìn thấy lại có một đám sơn tặc nghe tin mà đến, bọn Lâm Hiền tránh ở một bên khác quyết đoán hạ lệnh ngăn chặn sơn tặc.

Một lần này Trương Vân Xuyên cùng bọn Lâm Hiền cùng nhau trở về.

Chỉ là bọn họ tách ra, yểm hộ lẫn nhau.

Bọn họ trở về trừ muốn tập kích một phen sơn tặc dưới trướng Hàn Hồng, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.

Hắn nghĩ xem có thể cứu ra đô úy Đỗ Tuấn Kiệt người lãnh đạo trực tiếp này hay không.

Cũng may Đỗ Tuấn Kiệt gã này vận khí tốt, vừa vặn va phải bọn Trương Vân Xuyên.

Cho nên hắn cũng thuận tay cứu Đỗ Tuấn Kiệt, để Đỗ Tuấn Kiệt nợ mình một nhân tình.

Trong thôn dưới núi, một ít sơn tặc đang dọn dẹp thi thể.

Đêm qua hồ đồ chém giết một trận, sơn tặc cùng Tuần Phòng quân bên này đều có không ít thương vong.

Hàn Hồng của Hàn gia đứng ở trong một sân nhà, cầm trong tay mấy tấm yêu bài của Tuần Phòng quân Phi Hổ doanh, sắc mặt nghiêm túc.

“Thứ đồ chơi này ở đâu ra?” Hàn Hồng hỏi gia đinh.

“Hồng gia, đây là từ trên người sơn tặc chết lục soát ra.” Gia đinh bẩm báo: “Nhìn từ trên yêu bài, chúng ta đánh tựa như thật là binh sĩ của Tuần Phòng quân Phi Hổ doanh.”

“Con mẹ nó, binh sĩ Phi Hổ doanh sao lại chạy đến nơi đây? ?” Hàn Hồng có chút hổn hển.

Đây chính là binh sĩ Tuần Phòng quân Phi Hổ doanh đó!

Hắn thế mà dẫn theo sơn tặc tấn công quan binh!

Đầu hắn nhất thời cảm giác ong ong.

“Có khả năng là sơn tặc giả trang hay không?” Một đầu mục sơn tặc đoán.

“Mặc kệ bọn hắn là thật hay giả, không thể giữ lại người sống!”

Hàn Hồng sắc mặt xanh mét nói: “Một khi để người ta biết chúng ta giết quan binh, vậy to chuyện!”

Hàn Hồng vội vàng nói với mấy đầu mục sơn tặc: “Các ngươi lập tức tự mình dẫn người vào núi, trước khi trời tối mang toàn bộ người trốn vào trong rừng giết cho ta!”

“Cần phải không thể lưu lại một người sống!”

Mấy đầu mục sơn tặc cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Tập kích quan binh cũng có một phần của bọn họ.

Một khi lộ ra ngoài, cũng không phải bọn họ có thể thừa nhận được.

“Chúng ta đi ngay!”

Bọn họ không dám chậm trễ, lập tức bước ra khỏi sân, chuẩn bị tự mình dẫn người vào núi càn quét tàn binh Tuần Phòng quân trốn trong rừng.



“Hồng gia, tình huống làm rõ rồi!”

“Đám người Tuần Phòng quân này là chuẩn bị đi Lâm Xuyên thành áp vận lương thảo cùng quân bị.”

“Bọn hắn cắm trại ở trong thôn.”

Hàn Hồng vì muốn làm rõ rốt cuộc có phải thật sự tập kích quan binh hay không, hắn cố ý phái người thẩm vấn mấy tù binh.

Có kết quả khiến trái tim hắn chìm đến đáy vực.

“Bọn họ không đi thôn khác cắm trại, chạy tới nơi này cắm trại làm gì! ?” Hàn Hồng cứng cổ hỏi.

“Các ngươi mỗi người đều mù sao!”

“Biết bọn hắn là quan binh còn đánh!”

“Bọn hắn cũng không có mặc quần áo quan binh, chúng ta còn cho rằng bọn hắn là đồng bọn với giặc cỏ.”

“Dù sao chúng ta nhìn thấy giặc cỏ chạy tới bên này.”

“Được rồi, đừng con mẹ nó giải thích!”

Hàn Hồng cảm giác được tâm phiền ý loạn.

“Ngươi đi thúc giục bọn hắn một lần nữa, bảo bọn hắn cần phải quét sạch các quan binh kia trong rừng cho ta!”

“Cho dù là một người sống chạy ra ngoài, cũng khiến chúng ta lãnh đủ!”

Hàn Hồng đen mặt dặn dò: “Còn có, trước khi trời tối mọi người đều phải rút lui!”

“Bảo đám sơn tặc mấy tháng tới đừng ra ngoài nữa, cứ ở yên trong núi!”

“Một lần này gây ra chuyện lớn như vậy, quan phủ bên kia khẳng định sẽ không dừng lại!”

Hàn Hồng nghĩ đến mình thế mà còn giết huyện lệnh Lý Đình chống đối mình, tâm tình của hắn càng thêm bực bội bất an.

Mình sao lại bị phẫn nộ làm váng đầu óc chứ, thế mà làm ra nhiều chuyện hoang đường như vậy.

Trên thực tế Hàn Hồng ngày thường cũng không nóng nảy như vậy.

Thật sự là mấy ngày nay Hổ Báo doanh không ngừng tập kích bọn họ, khiến tâm tính hắn mất cân bằng.

Cho nên vì tiêu diệt đám giặc cỏ này, sốt ruột, một bước sai, từng bước sai.
Bình Luận (0)
Comment