Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 264 - Chương 264: Ân Cứu Mạng

Chương 264: Ân cứu mạng Chương 264: Ân cứu mạng

Nha hoàn Xuân Lan vội vàng chạy tới trước mặt, nhìn thấy tay Tô Ngọc Ninh bị bỏng hai cái bọt nước.

“Tiểu thư, ngươi không sao chứ?”

Xuân Lan vội vàng thổi vào chỗ bị bỏng của Tô Ngọc Ninh.

“Không, không sao.”

Tô Ngọc Ninh đau tới mức mồ hôi trên trán cũng toát ra.

“Tiểu thư, ngươi trước ở bên này nghỉ ngơi một chút, loại việc nặng này ta làm là được.”

Xuân Lan xé xuống mảnh vải băng bó cho Tô Ngọc Ninh một phen, kéo Tô Ngọc Ninh đến một bên, để nàng nghỉ ngơi.

“Ta lại không phải không biết làm này việc, chỉ là không cẩn thận bị bỏng mà thôi.” Tô Ngọc Ninh khoát tay nói: “Ngươi làm việc của ngươi đi.”

“Ai da, Trương thống lĩnh này thật sự là có phúc nha!” Xuân Lan cười trêu chọc: “Ta cũng chưa từng uống canh gà tiểu thư ngài tự tay nấu đâu.”

“Tiểu nha đầu lừa đảo, ngươi nói bậy bạ gì đó?” Tô Ngọc Ninh cười mắng: “Tin hay không ta xé nát miệng của ngươi?”

“Hì hì.”

Xuân Lan giảo hoạt che miệng cười nói: “Tiểu thư, ngươi đỏ mặt rồi!”

Tô Ngọc Ninh nhất thời cảm giác được gò má nóng rực, nàng lập tức đứng dậy, lao về phía nha hoàn Xuân Lan.

“Tiểu nha đầu lừa đảo, bây giờ cũng dám trêu chọc ta, muốn ăn đòn!”

“Ha ha ha!”

Xuân Lan hoạt bát tránh né, xem hai người đùa giỡn, các tráng phụ giúp đỡ chung quanh cũng đều khẽ cười lên.

Lúc này, Trương Vân Nhi cũng cất bước đi vào bếp.

“Ngọc Ninh tỷ, các ngươi có việc vui gì cao hứng như vậy?”

Nhìn thấy chủ tớ hai người truy đuổi đùa giỡn, Trương Vân Nhi cười hỏi.

“Hôm nay ca ngươi trở về trại, cho nên tiểu thư nhà chúng ta rất vui nha.”

“Còn tự tay nấu canh gà cho ca ngươi đó.”

Xuân Lan nhảy tới phía sau Trương Vân Nhi, cười hì hì mở miệng.

“Tiểu nha đầu lừa đảo, ngươi nói hươu nói vượn nữa, ta không để ý tới ngươi!”

Tô Ngọc Ninh trừng mắt nhìn nha hoàn Xuân Lan nhà mình một cái, gò má ửng đỏ một mảng.

“Ngọc Ninh tỷ, ca ta bọn họ còn ở trong phòng nói chuyện.”

“Nhắm chừng còn cần một lúc nữa mới đi ra ăn cơm.”

Trương Vân Nhi ghé đến bên tai Tô Ngọc Ninh cười hì hì, thấp giọng nói: “Đến lúc đó ta giúp tỷ bưng canh gà cho huynh ấy, nói là tỷ tự mình nấu, huynh ấy khẳng định rất vui vẻ.”

Tô Ngọc Ninh cho Trương Vân Nhi một cái ký đầu, gắt giọng: “Tuổi còn nhỏ, không học cái tốt.”

“Muội chạy vào bếp làm gì vậy?”

Tô Ngọc Ninh cười hỏi Trương Vân Nhi: “Hẳn sẽ không là đói bụng chứ?”

Trương Vân Nhi trả lời: “Muội thấy đội thương bệnh bên kia người bị thương hình như đói rồi, cho nên muội tới đây xem xem đồ ăn xong chưa, đưa cho bọn họ trước.”

Trương Vân Nhi tuy tuổi còn nhỏ, nhưng nàng bây giờ cũng tích cực ở trong trại hỗ trợ làm việc.

Đặc biệt nàng làm việc tương đối cẩn thận, các phương diện đều có thể chiếu cố đến, làm mọi người có ấn tượng rất tốt đối với nàng.

“Muội nha, giống với ca ca muội, chính là thiện tâm ——”

Tô Ngọc Ninh xoa mái tóc Trương Vân Nhi, vẻ mặt đầy cưng chiều.

“Ca ca muội đã còn cần một thời gian nữa mới đi ra, vậy chúng ta đưa đồ ăn qua trước cho người bị thương bị bệnh đi.”

Tô Ngọc Ninh ở lúc gọi Xuân Lan lấy đồ ăn cho người bị thương bị bệnh, thuận tay cũng cầm cho Trương Vân Nhi một cái chân gà.

“Nè, ta tự tay làm, nếm thử ngon không.”

“Cảm ơn Ngọc Ninh tỷ.”

Trương Vân Nhi tiếp nhận chân gà Tô Ngọc Ninh cho nàng.

“Miệng thực ngọt.”

Bọn Tô Ngọc Ninh xách đồ ăn, đi về phía một dãy phòng đội thương bệnh ở lại.

“Tô cô nương.”

“Vân Nhi tiểu thư.”

Nhìn thấy bọn Tô Ngọc Ninh tới đây, những người bị thương nhẹ đang ngồi vây quanh ở bên đống lửa ùn ùn đứng lên chào hỏi, trên mặt tràn đầy cung kính.

Nếu đặt ở nơi khác, một khi bọn họ bị thương, vậy xác định vững chắc chính là đối tượng bị vứt bỏ, để bọn họ tự sinh tự diệt.

Nhưng ở dưới trướng Trương Vân Xuyên lại khác.

Chỉ cần còn một hơi, vậy tuyệt đối sẽ không vứt bỏ bọn họ.

Bọn họ bị thương, có lang trung trong đội ngũ trị thương thay bọn họ.

Còn có Tô Ngọc Ninh, Trương Vân Nhi các nàng đám nữ nhân này cẩn thận che chở chăm sóc, làm bọn họ cảm động.

Điều này làm bọn họ tràn ngập lòng trung thành đối với một mũi đội ngũ này.

Đặc biệt đối với Tô Ngọc Ninh, Trương Vân Nhi các nàng, các người bị thương bị bệnh này có hảo cảm đặc thù, đối với các nàng cũng đặc biệt tôn kính.

Tô Ngọc Ninh bây giờ hầu như có thể gọi ra tên của mỗi một người bị thương bị bệnh, nàng cũng tự nhiên thoải mái chào hỏi những người bị thương bị bệnh.

Nàng tựa như một đại tỷ tỷ, quan tâm những người bị thương bị bệnh kia dưới trướng Trương Vân Xuyên.

“Thương thế ra sao rồi?”

“Tô cô nương, tốt hơn nhiều rồi.” Một huynh đệ kích động vung cánh tay nói: “Mấy ngày nữa có thể ra trận giết địch rồi!”

“Không tồi, không tồi.”

Tô Ngọc Ninh cười nói: “Vậy ngươi đi hỗ trợ xới cơm lấy canh cho các huynh đệ.”

“Vâng!”

Huynh đệ kia lập tức lon ton đi hỗ trợ xới cơm lấy canh.

Trương Vân Nhi vị tiểu cô nương này cũng tự mình cầm muôi to, đứng ở trước một cái thùng gỗ đựng canh gà múc canh cho mọi người.

“Đừng chen, đừng chen, hôm nay canh gà mọi người đều có.”

Trương Vân Nhi cười nói: “Ca của ta nói, phải cho mọi người ăn ngon chút, mau chóng dưỡng khỏi thương thế.”

Đối mặt Trương Vân Nhi vị muội muội thống lĩnh này tự mình múc canh, những người bị thương bị bệnh kia cũng không dám chen chúc lung tung, ai cũng thành thành thật thật xếp hàng.
Bình Luận (0)
Comment