Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 276 - Chương 276: Xin Lỗi (2)

Chương 276: Xin lỗi (2) Chương 276: Xin lỗi (2)

“Dương lão đại nhân bây giờ thân thể vẫn khỏe chứ?” Hàn lão gia tử quan tâm hỏi.

“Lão gia tử nhà ta đều là bệnh cũ, trước kia lúc còn tại chức làm lụng vất vả quá độ, bây giờ lưu lại bệnh tật đầy người.”

“Không nói những thứ này nữa.” Dương Chấn Bình lập tức nhiệt tình mời Hàn lão gia tử tiến vào quân trướng: “Hàn lão gia, mau vào trong nghỉ ngơi.”

Dương Chấn Bình mời Hàn lão gia tử đến trong quân trướng, lập tức có thân vệ dâng trà nóng.

“Hàn lão gia, trong quân không có gì tốt để chiêu đãi, xin thông cảm nhiều hơn nha.” Dương Chấn Bình cười nói: “Mời uống trà.”

“Khách khí rồi.”

“Giáo úy đại nhân có thể cho ta một chén nước ấm để uống, lão hủ cũng đã rất biết đủ rồi.”

Hai người kéo đông kéo tây hàn huyên khách sáo một lúc.

“Không biết Hàn lão gia lần này đến binh doanh ta, có chuyện gì sao?” Giáo úy Dương Chấn Bình biết rõ còn cố hỏi.

Hàn lão gia buông chén trà xuống, nói: “Ta đây là không có việc không tới tam bảo điện nha.”

“Hàn lão gia có chuyện gì cứ nói đừng ngại, ta có thể góp sức, nhất định sẽ góp sức.”

“Gia tộc của ta có mấy hậu bối không nên thân, hôm nay đang nghe lệnh ở dưới trướng giáo úy đại nhân.”

Hàn lão gia tử nhìn giáo úy Dương Chấn Bình một lần, nói: “Nghe bọn họ nói, Phi Hổ doanh chúng ta hôm nay vừa thành lập, các phương diện đều tương đối khó khăn.”

“Nghe nói mấy ngày trước Phi Hổ doanh chúng ta đánh với sơn tặc mấy trận, chết không ít huynh đệ, thậm chí cũng không đủ dược thảo trị liệu.”

Hàn lão gia tử thở dài nói: “Phi Hổ doanh thành lập ở địa khu Ngọa Ngưu sơn ta, cũng coi như lính con cháu địa khu Ngọa Ngưu sơn ta.”

“Bọn họ bảo vệ lãnh thổ an dân, gánh vác gánh nặng diệt phỉ, mùa đông rét mướt mặc áo đơn, bị thương không thể trị liệu, trong lòng chúng ta những người này cũng hổ thẹn không thôi.”

“Đây đều là điều nên làm mà.” Dương Chấn Bình cười cười: “Bảo cảnh an dân đó là chức trách của chúng ta.”

Hàn lão gia tử tiếp tục nói: “Các ngươi chém giết đẫm máu đánh đuổi sơn tặc, khiến chúng ta những gia tộc này cũng ít chịu sơn tặc ức hiếp bóc lột, trong lòng chúng ta cũng cảm kích không thôi.”

“Có tướng sĩ Phi Hổ doanh, chúng ta cuối cùng có thể ngủ một giấc an ổn, chúng ta làm sao có thể nhẫn tâm thấy các tướng sĩ chịu khổ chứ.”

Hàn lão gia tử dừng một chút, nói: “Lão hủ nhận được các quan viên địa khu Ngọa Ngưu sơn để mắt, cho nên đề cử ta tới đưa một ít rượu thịt cho các tướng sĩ Phi Hổ doanh, ủy lạo một phen các tướng sĩ Phi Hổ doanh.”

“Một lần này ta mang đến ba trăm cân rượu, năm mươi con heo béo, tính là tâm ý của thân sĩ địa khu Ngọa Ngưu sơn chúng ta, còn xin Dương giáo úy nhận lấy.”

Hàn lão gia tử nói xong, đẩy một phần danh mục quà tặng tới trước mặt Dương giáo úy.

“Vậy thì ngại quá.”

Ánh mắt Dương giáo úy liếc danh mục quà tặng một lần, vẻ mặt đầy cao hứng.

“Đây đều là điều chúng ta phải làm.” Hàn lão gia tử nói: “Còn xin giáo úy đại nhân đừng chê ít.”

“Quay đầu Phi Hổ doanh chúng ta có gì cần, cứ nói một tiếng, Ngọa Ngưu sơn chúng ta hơn một trăm gia tộc, cùng nhau nghĩ cách, chung quy không thể để tướng sĩ Phi Hổ doanh chúng ta chịu khổ.”

“Đã như vậy, ta liền thay toàn thể tướng sĩ Phi Hổ doanh chúng ta đa tạ ý tốt của Hàn lão gia, cùng với các vị bà con.”

Dương Chấn Bình ở sau khi giả ý chối từ một phen, lập tức nhận danh mục quà tặng.

Hàn lão gia tử kéo theo hơn một trăm gia tộc địa khu Ngọa Ngưu sơn, dụng ý cũng tương đối rõ ràng.

Đó chính là có rất nhiều gia tộc thế lực đứng sau lưng bọn họ, Dương Chấn Bình tự nhiên nghe hiểu.

“Giáo úy đại nhân, đây là một chút tâm ý nho nhỏ của Hàn gia ta.”

Sau khi thấy Dương Chấn Bình nhận rượu thịt, Hàn lão gia tử đã thăm dò rõ thái độ của hắn, sau đó trên người từ lấy ra một xấp ngân phiếu thật dày, đẩy tới trước mặt hắn.

“Hàn lão gia, ngươi đây là ý gì?”

Nhìn thấy một xấp ngân phiếu thật dày kia, Dương giáo úy nhất thời nhịp tim tăng tốc.

“Giáo úy đại nhân, ta cũng người ngay không nói tiếng lóng.” Hàn lão gia tử cười nói: “Lúc trước Hàn gia chúng ta cùng Tuần Phòng quân có một chút hiểu lầm.”

“Chỗ bạc này, xem như Hàn gia ta bồi tội với Tuần Phòng quân.”

Hàn lão gia tử chưa nói rõ, nhưng trong lòng Dương Chấn Bình cũng đã có hiểu biết.

Đơn giản là sơn tặc dưới trướng Hàn gia bọn họ công kích lầm Tuần Phòng quân.

Chỗ bạc này chính là tiền bồi thường cho bọn họ.

“Ai cũng có lúc phạm sai lầm, có thái độ nhận sai là được rồi.” Dương Chấn Bình đẩy ngân phiếu trở về, nói: “Chỗ bạc này thì không cần.”

Hàn lão gia tử sau khi nhìn Dương giáo úy một cái, lại từ trong lòng lấy ra một xấp ngân phiếu.

“Giáo úy đại nhân, nơi này tổng cộng có năm vạn lượng.” Hàn lão gia tử nói: “Ngươi nếu cảm thấy không đủ, ngươi nói con số, ta quay về bảo người ta đưa tới phủ cho ngươi.”

“Khách khí khách khí rồi.”

Dương Chấn Bình nhìn hai xấp ngân phiếu thật dày kia, cười nói: “Hàn lão gia tử đã thành tâm như thế, vậy ta liền nhận thay các huynh đệ.”

Hàn lão gia tử thấy Dương Chấn Bình nhận bạc, trong lòng lão cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bình Luận (0)
Comment