Chương 279: Trả thù (2)
Chương 279: Trả thù (2)
Nhưng đối mặt nhóm hán tử cầm đao đằng đằng sát khí này, hắn bị dọa sắc mặt trắng bệch.
“Triệu Trường Đức, ngươi không nhận ra ta?”
Hán tử cầm đầu đi tới trước mặt Triệu Trường Đức, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh.
“Ngươi, ngươi là người Hàn gia.”
Triệu Trường Đức sau khi thấy rõ diện mạo người này, hai chân có chút như nhũn ra.
“Xem ra mắt của ngươi còn chưa mù!”
Hán tử cầm đầu túm tóc Triệu Trường Đức nói: “Ngươi đắc tội Hàn gia chúng ta, thế mà còn dám ở lại chỗ này, gan ngươi rất to nha? ?”
Triệu Trường Đức đối mặt đám thủ hạ Hàn gia giết tới tận cửa này, trong lòng hắn khủng hoảng không thôi.
Nhưng nghĩ đến con trai nhỏ của mình bị người Hàn gia giết, hắn lại tràn ngập thù hận đối với người Hàn gia.
Hắn cảm thấy mình làm không sai.
Hắn sẽ không cả đời quỳ với kẻ thù!
“Các... các ngươi muốn thế nào?”
Triệu Trường Đức kiên trì hỏi.
“Hồng gia nhà ta muốn gặp ngươi một chút!”
Hán tử cầm đầu lập tức hạ lệnh, nói: “Mang đi!”
“Vâng!”
Bọn họ không để ý Triệu Trường Đức giãy dụa, cường thế bắt Triệu Trường Đức bắt đi.
Ban đêm, Triệu Trường Đức được mang tới một phủ đệ xa hoa.
Trong đại sảnh phủ đệ, Hàn Hồng đang ngồi ở ghế mây, hai nữ tử đang bóp vai đấm chân cho hắn.
“Hồng gia, Triệu Trường Đức đưa tới rồi.”
Triệu Trường Đức bị hai hán tử thô lỗ đẩy vào trong đại sảnh.
“Ai u, đây không phải Triệu lão gia sao?”
Hàn Hồng nhìn thấy Triệu Trường Đức mặt mũi bầm dập, cười mỉm hỏi: “Ngươi đây là ngã ở đâu thế, sao trên mặt chỗ xanh chỗ tím vậy?”
“Hàn Hồng!”
“Ngươi đừng giọng điệu kỳ quái nữa!”
Triệu Trường Đức dọc đường bị người Hàn gia đánh không ít, giờ phút này ngược lại đã bất chấp mọi giá.
“Lão tử chính là không phục Hàn gia các ngươi!”
Triệu Trường Đức trừng mắt nhìn Hàn Hồng nói: “Triệu gia ta không trêu vào các ngươi, các ngươi cướp cửa hàng nhà ta không nói, còn đánh người Triệu gia ta!”
“Con trai nhỏ của ta đã chết ở trong tay các ngươi!”
“Lão tử nhịn các ngươi lâu lắm rồi!”
“Ta nói cho các ngươi, sau lưng lão tử cũng có người!” Triệu Trường Đức nói: “Ngươi bây giờ nếu dám động vào một sợi tóc gáy của lão tử, Hàn gia các ngươi tuyệt đối không có kết cục tốt!”
Nhìn thấy Triệu Trường Đức trước kia khúm núm, hôm nay trở nên kiên cường, trên mặt Hàn Hồng hiện lên một mảng tàn nhẫn.
“Ai u, có nghe hay không, Triệu lão gia bây giờ tìm được chỗ dựa rồi, không để Hàn gia chúng ta vào mắt.”
Hàn Hồng vỗ vỗ ngực mình, nói: “Ngươi làm ta sợ muốn chết.”
“Ha ha ha ha.”
Người chung quanh nhìn Triệu Trường Đức, cũng phát ra tiếng cười vang.
Hàn Hồng khoát tay đối với người dưới trướng, nói: “Người đâu, trước làm Triệu lão gia tỉnh táo một chút.”
“Vâng!”
Một người Hàn gia lập tức đi ra ngoài, một lát sau, xách hai thùng nước đá lớn tiến vào.
“Ào!”
Hai thùng nước đá lớn trực tiếp từ đỉnh đầu Triệu Trường Đức giội xuống, khiến Triệu Trường Đức lạnh thấu xương.
Đang trời rét mướt, Triệu Trường Đức lạnh tới mức run cầm cập.
“Hàn Hồng, ngươi không được chết tử tế!”
“Ngươi làm hết chuyện xấu, ngươi sẽ đoạn tử tuyệt tôn!”
“Ngươi sẽ gặp báo ứng!”
Triệu Trường Đức bây giờ không muốn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục nữa, há mồm liền mắng
Hàn Hồng không ngờ Triệu Trường Đức thế mà còn dám mắng mình, trong mắt tràn đầy nét lạnh lẽo.
Hắn đứng lên, đi tới trước mặt Triệu Trường Đức.
“Bốp!”
Hắn vung tay liền cho Triệu Trường Đức một cái tát vang dội.
“Cho ngươi mặt mũi mà không cần?”
Hàn Hồng sắc mặt âm trầm nói: “Triệu Trường Đức ngươi tính là cái gì?”
“Thế mà dám hô to gọi nhỏ ở trước mặt ta!”
Hàn Hồng ở cùng lúc tức giận mắng, giơ chân đá mạnh vào trên bụng Triệu Trường Đức.
Triệu Trường Đức tuổi không nhỏ, ngay lập tức bị đạp bay ngược ra ngoài, va vào trên khung cửa.
Hàn Hồng chưa hết giận, tiến lên túm tóc Triệu Trường Đức, hướng về mặt hắn tát mạnh.
“Con mẹ nó, ngươi bây giờ cánh cứng cáp rồi phải không?”
“Ngươi cho rằng ngươi tìm được chỗ dựa, lão tử cũng không dám đánh ngươi phải không!”
“Lão tử nói cho ngươi, ở Ngọa Ngưu sơn, còn chưa có ai Hàn Hồng ta không dám đánh!”
Triệu Trường Đức bị đánh cho nổ đom đóm mắt.
“Hàn Hồng, ta đ bà ngươi!”
“Lão tử liều mạng với ngươi!”
Triệu Trường Đức cũng bị đánh đỏ mắt rồi, tức giận mắng bắt đầu phản kháng, hắn bắt lấy tay Hàn Hồng, cắn một phát.
“A!”
Triệu Trường Đức ôm nỗi hận cắn một phát này, ngay lập tức cắn xuống từ tay Hàn Hồng một khối thịt lớn, Hàn Hồng đau tới mức cũng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
“Kéo ra, mau kéo ra!”
Ai cũng không ngờ Triệu Trường Đức thế mà còn dám phản kháng, người chung quanh đi lên, kéo hắn ra.
Hàn Hồng thở hổn hển đứng thẳng lên, nhìn thấy vết thương máu tươi đầm đìa của mình, trong mắt tràn đầy nét âm độc.
“Con mẹ nó, đánh cho ta, đánh tới chết!”
Hàn Hồng cũng bị Triệu Trường Đức chọc giận rồi.
Người dưới trướng hắn nhắm vào Triệu Trường Đức quyền đấm cước đá một trận, trực tiếp mang Triệu Trường Đức đánh ngất ngay tại chỗ.
“Hồng gia, đánh ngất rồi.”
Một thủ hạ ngồi xổm xuống, lấy ngón tay thăm dò ở trước lỗ mũi Triệu Trường Đức, phát hiện hắn đã ngất.
“Con mẹ nó!”
“Một con chó điên già!”
Hàn Hồng nhìn Triệu Trường Đức ngất đi, cơn tức trong lòng rất lớn.
Hắn thế mà bị Triệu Trường Đức cắn đứt một khối thịt.
“Chặt một tay của hắn!”
Hàn Hồng hung tợn nói: “Đưa tới nhà hắn!”
“Nói cho người sau lưng hắn, nếu trong vòng ba ngày không hiện thân, lão tử chặt đầu Triệu Trường Đức!”