Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 291 - Chương 291: Sương Mù (2)

Chương 291: Sương mù (2) Chương 291: Sương mù (2)

“Mặc kệ thế nào, chúng ta đều phải tăng mạnh hộ vệ, đừng để chúng ta cũng ngã ở chỗ này.” Diệp Hạo nhắc nhở.

“Ừm.”

Bọn họ lúc trước dựa vào thân phận của mình, căn bản chưa từng nghĩ có người dám ra tay đối với bọn họ.

Nhưng bây giờ Lâm Bằng bị bắt, làm bọn họ ý thức được, ở địa khu Ngọa Ngưu sơn, thân phận của bọn họ có thể không còn hữu dụng như vậy.

“Tuy chúng ta không vừa mắt đối với Lâm lão nhị, tốt xấu gì cũng cùng nhau đến đây.”

Diệp Hạo nhìn mọi người một lần, nói: “Chúng ta cũng không thể chờ suông cái gì cũng không làm, bằng không bị người ta nói ra nói vào.”

“Như vậy đi, trước báo quan, thuận tiện hướng trưởng sử phủ Giang Châu bên kia nói một tiếng.”

“Đồng thời cũng nói chuyện này cho Hàn gia, bảo Hàn gia hỗ trợ tìm một chút, xem xem phản ứng của Hàn gia.”

“Ừm, cứ làm như vậy.” Triệu Văn Nghĩa gật gật đầu.

Lâm Bằng tốt xấu gì cũng là người phủ trưởng sử tiết độ sứ, thân phận không tầm thường.

Trong lòng bọn Diệp Hạo không thích hắn, nhưng ở mặt ngoài lại vẫn phải duy trì hòa hợp êm thấm.

“Ta đi nha môn theo dõi, nếu có tin tức, ta ngay lập tức nói cho các ngươi.”

Chu Nghiêu con đồng tri Lâm Xuyên phủ lập tức đứng dậy nói.

Đoàn người bọn huyện lệnh Tứ Thủy huyện mất tích, hắn bị phái tới đây điều tra việc này, thuận tiện tiếp đãi đoàn người Diệp Hạo.

Hôm nay Lâm Bằng gặp chuyện, hắn không đổ được trách nhiệm cho ai.

“Được.”

Bọn Diệp Hạo phân công nhau hành động, có người phụ trách quan phủ ra mặt tìm kiếm thăm dò.

Đồng thời cũng có người hướng phương diện Hàn gia, Giang Châu thông báo, hy vọng được hiệp trợ.

Nhưng điều bọn họ không biết là, Lâm Bằng bị bắt, căn bản không phải âm mưu gì cả.

Thuần túy là hắn làm người xử thế quá kiêu ngạo, đắc tội Trương Vân Xuyên.

Trương Vân Xuyên phái người bắt hắn đánh đau một trận, thuận tiện muốn từ trong miệng của hắn lấy được một ít tình báo nội bộ mà thôi, thuần túy là vì trút giận.

Nhưng Lâm Bằng thân phận tôn quý, hắn bây giờ hộ vệ bị giết, người bị bắt, ở Lâm Xuyên phủ bên này vẫn dẫn lên chấn động không nhỏ.

“Lâm Bằng thiếu gia bị bắt rồi? ?”

Trong tòa nhà Hàn gia, Hàn lão gia tử nghe nói Lâm Bằng vị nhị thiếu gia trưởng sử phủ này bị bắt, cảm thấy không thể tưởng tượng.

Ai to gan như thế, dám động vào thiếu gia trưởng sử phủ?

Cái này không phải chán sống sao!

Đại quản gia nói: “Bây giờ Chu thiếu gia, Diệp thiếu gia bọn họ đã phái người đến đây.”

“Bọn họ nói Hàn gia chúng ta ở Ngọa Ngưu sơn là gia tộc đỉnh cấp, quen thuộc đối với Ngọa Ngưu sơn bên này, hy vọng chúng ta phái người giúp đỡ tìm kiếm.”

“Bảo chúng ta hỗ trợ đánh tiếng cho các thế lực, đặc biệt sơn tặc các đỉnh núi, Lâm Bằng thiếu gia thân phận tôn quý, nếu ai bắt nhầm, nhanh chóng thả người.”

“Muốn bao nhiêu bạc bọn họ có thể cho, chỉ là đừng làm bị thương Lâm Bằng thiếu gia.”

Hàn lão gia tử nghe vậy, không khỏi nhíu mày.

Lời này là có ý tứ gì?

Bảo bọn họ đánh tiếng cho sơn tặc các đỉnh núi, giống như sơn tặc cùng Hàn gia bọn họ quen thuộc lắm.

Tuy trên thực tế Hàn gia bọn họ quả thật âm thầm nuôi một ít sơn tặc, sơn tặc khác cũng hiếu kính cho bọn họ.

Nhưng bây giờ bọn Diệp Hạo nói ra như vậy, vẫn khiến trong lòng hắn không thoải mái, cảm thấy lời này có chút chói tai.

“Ngươi phái người đi điều tra một chút, xem xem là kẻ nào không có mắt bắt nhầm Lâm Bằng thiếu gia, bảo bọn họ nhanh chóng thả người!”

Hàn lão gia tử bây giờ cũng không xác định, có phải người dưới trướng bọn họ làm hay không.

Dù sao Hàn gia bọn họ ở địa khu Ngọa Ngưu sơn bố cục quá lớn rồi.

Không chỉ các ngành các nghề bọn họ nhúng tay, võ quán tiêu cục bang phái cùng sơn tặc các thứ, cũng có bóng dáng của bọn họ.

Cánh rừng lớn, chim nào cũng có.

Bọn họ bắt nhầm Lâm Bằng, muốn đòi tiền tài, cũng có khả năng.

Lâm gia và Ngô gia quan hệ không tệ, Hàn gia bọn họ lại là thế lực phụ thuộc phía dưới Ngô gia.

Cho dù bọn Diệp Hạo không đánh tiếng, bọn họ hỗ trợ tìm kiếm Lâm Bằng đó cũng là chuyện không đẩy được cho người khác.

Hàn lão gia tử ra lệnh một tiếng, các thế lực địa khu Ngọa Ngưu sơn tất cả đều hành động.

Bọn họ đều hỏi huynh đệ nhà mình có làm chuyện này hay không, thuận tiện tìm hiểu chung quanh tin tức Lâm Bằng bị bắt.

Nhưng tin tức phản hồi đến chỗ Hàn lão gia tử khiến lão rất cạn lời.

Các bên đều nói mình chưa động vào Lâm Bằng, cũng không biết Lâm Bằng là bị ai bắt.

“Đều chưa động vào Lâm Bằng, vậy hộ vệ của hắn là ai giết?”

“Chẳng lẽ hắn tự diễn trò à? ?”

Hàn lão gia tử đối với kết quả này là không hài lòng.

Hàn gia của lão ở địa khu Ngọa Ngưu sơn một tay che trời, bây giờ tìm một người thế mà tìm không ra, chuyện này là thế nào? ?

“Lão gia, có khả năng, là đám giặc cỏ lúc trước tập kích chúng ta làm hay không?” Đại quản gia đoán.

“Có khả năng!”

Trải qua đại quản gia nhắc nhở, lão gia tử nhất thời cảm thấy vô cùng có khả năng.

Hôm nay địa khu Ngọa Ngưu sơn chỉ một đám giặc cỏ trong bóng tối này quậy dữ nhất, cũng to gan lớn mật!

“Ngươi như vậy, bảo tất cả đều tiếp tục tìm kiếm tung tích Lâm Bằng thiếu gia.”

“Đồng thời cũng trả lời bọn Diệp thiếu gia bên kia, nói chúng ta bên này đều hỏi rồi, đều không có tin tức của Lâm Bằng thiếu gia.”

“Lâm Bằng thiếu gia có thể là bị giặc cỏ bắt đi, bảo bọn họ an tâm một chút chớ nóng vội, chúng ta sẽ dốc hết toàn lực đi cứu viện.”
Bình Luận (0)
Comment