Chương 305: Tường đổ mọi người đẩy (2)
Chương 305: Tường đổ mọi người đẩy (2)
“Đậu má nó!”
Hàn Hồng cũng chửi tục.
Đám người này sớm không đến muộn không đến, bây giờ lại toát ra.
Bên người hắn cũng không có ai, lấy cái gì để ngăn cản.
“Đi, đi thôi!”
Hàn Hồng không phải kẻ ngốc.
Đối mặt đám giặc cỏ sức chiến đấu hung mãnh này, hắn quyết đoán đào tẩu.
Ở dưới con cháu cùng các quản sự Hàn gia bao vây, Hàn Hồng chật vật không chịu nổi chạy khỏi tòa nhà rộng lớn vốn thuộc về bọn họ này.
Đám cao tầng bọn Hàn Hồng chạy rồi, các gia đinh phía dưới thấy thế ùn ùn chạy tán loạn.
“Đại Hổ huynh đệ, ngươi dẫn người đuổi theo!”
“Người Hàn gia, một người cũng không tha!”
Vương Lăng Vân vị ti trưởng Phụ Tá ti này cũng cầm một cây trường đao, tiến vào tòa nhà Hàn gia.
“Đại Hùng huynh đệ, trong nhà không ít thứ tốt, nhanh chóng chuyển đi!”
“Rõ!”
Huynh đệ Đông Nam nghĩa quân lập tức chia binh làm hai đường, một đường truy kích đám người Hàn Hồng chật vật bỏ chạy.
Người còn lại nhanh chóng quét sạch tàn quân trong tòa nhà, ra tay cướp đoạt tiền tài vật phẩm có giá trị trong tòa nhà Hàn gia, động tác tương đối thuần thục cùng nhanh chóng.
Trong Tứ Thủy huyện thành, khi đám người Diệp Hạo và Triệu Văn Nghĩa đang chuẩn bị nghỉ ngơi, có người lại vội vã từ ngoài thành trở về, hướng bọn họ bẩm báo tình huống mới.
“Thiếu gia, Tuần Phòng quân nói Hàn gia cấu kết với sơn tặc, phạm thượng làm loạn, bọn họ đã xuất binh trấn áp.”
“Hôm nay người của Tuần Phòng quân bắt rất nhiều người lệ thuộc Hàn gia, còn thu được rất nhiều binh khí!”
“...”
Diệp Hạo và Triệu Văn Nghĩa nghe xong, đều có chút ngẩn ra.
Bọn họ mới vừa rồi cảm thấy người của Triệu gia cũng bị người Hàn gia đánh chạy trối chết, Tuần Phòng quân mới tham gia, bọn họ cảm thấy Tuần Phòng quân tham gia quá muộn.
Dù sao người ta cũng đánh xong rồi, ngươi lại đi làm gì?
Tự dưng đắc tội với Hàn gia người ta sao?
Vốn cho rằng trò hay đã kết thúc, cảm thấy có chút nhàm chán.
Bọn họ thậm chí cảm thấy đô úy Đỗ Tuấn Kiệt người này quá vô dụng, Triệu gia hắn khuyến khích, ở trên tay Hàn gia một chiêu cũng chưa chống đỡ được, còn phải điều phái Tuần Phòng quân đi bảo vệ tàn quân Triệu gia.
Nhưng bây giờ sau khi nghe xong giọng điệu Tuần Phòng quân, bọn họ bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra đây là một cái hố Tuần Phòng quân cố ý đào cho Hàn gia.
Để Triệu gia đi khiêu khích, chọc giận Hàn gia, đánh một trận với người Hàn gia.
Tuần Phòng quân lại trực tiếp tham gia, bắt người bắt được cả tang vật.
Hôm nay rất nhiều người và binh khí của Hàn gia đều rơi vào trong tay Tuần Phòng quân, Hàn gia này muốn rửa sạch tội danh mưu nghịch, khó rồi.
“Vốn cho rằng Đỗ Tuấn Kiệt là một tên bao cỏ, không ngờ hắn lại là một con ngựa tốt!”
Tuần Phòng quân làm như vậy, khiến Diệp Hạo và Triệu Văn Nghĩa nhìn Tuần Phòng quân đô úy Đỗ Tuấn Kiệt bằng ánh mắt khác xưa.
Cảm thấy đô úy nho nhỏ này vẫn là rất có tâm cơ.
Thế mà đùa giỡn Hàn gia quái vật lớn này xoay vòng vòng.
Bọn họ trên thực tế không biết, Đỗ Tuấn Kiệt gã này cẩn thận chặt chẽ, luôn nấp ở phía sau quan sát.
Tất cả cái này, đều là kiệt tác của tiếu quan Trương Vân Xuyên.
Diệp Hạo sờ cằm mình nói: “Bây giờ Tuần Phòng quân bắt Hàn gia cả người lẫn tang vật, khẳng định tội danh mưu nghịch của Hàn gia, Lâm Xuyên Ngô gia nhắm chừng cũng không dám đi bảo vệ Hàn gia.”
“Chúng ta muốn nhúng tay hay không?” Triệu Văn Nghĩa hỏi: “Cho Hàn gia một cú đấm nữa?”
“Chúng ta bây giờ không nhúng tay cũng không được rồi.”
Diệp Hạo cười thở dài nói: “Đỗ Tuấn Kiệt ở lúc tính kế Hàn gia, sớm đã mang chúng ta cũng tính toán rồi.
“Hả?”
Triệu Văn Nghĩa không hiểu.
“Lời này nói như thế nào?”
“Hàn gia thân là đại tộc đỉnh cấp của địa khu Ngọa Ngưu sơn, bọn họ ở bên này nhất ngôn cửu đỉnh, có bạc dùng không hết, vì sao phải mưu nghịch chứ?”
“Nhưng Đỗ Tuấn Kiệt tên khốn kiếp kia trực tiếp chụp cho Hàn gia một cái mũ mưu nghịch, người ngoài sẽ nghĩ như thế nào?”
“Người ngoài sẽ cảm thấy hắn tiểu đô úy này to gan lớn mật.”
“Sai rồi.” Diệp Hạo bất đắc dĩ nói: “Chúng ta vừa tới Ngọa Ngưu sơn, vừa có tiếp xúc với Đỗ gia, liền xảy ra việc này.”
“Người ta sẽ cảm thấy đây là chúng ta ở sau lưng sai sử, Đỗ Tuấn Kiệt tên khốn kiếp kia chính là nghe lời của chúng ta, đi thu thập Hàn gia.”
Triệu Văn Nghĩa sau khi nghe vậy, nhất thời mặt đen sì.
“Con mẹ nó, chúng ta cũng bị Đỗ Tuấn Kiệt tên khốn kiếp kia tính kế?”
“Đúng.”
“Bây giờ vô luận chúng ta nhúng tay hay không, người ta đều sẽ cảm thấy sau lưng chuyện này có bóng dáng của chúng ta.”
“Con mẹ nó, lão tử quay đầu thế nào cũng phải thu thập hắn mới được!”
Khi Diệp Hạo cùng Triệu Văn Nghĩa đang nói chuyện, lại có hộ vệ tiến vào.
“Thiếu gia!”
“Tuần Phòng quân tới báo!”
“Bọn họ ở lúc trấn áp tiêu diệt loạn dân, ở khu hoang dã bên ngoài Hàn gia cứu được Lâm Bằng thiếu gia mất tích nhiều ngày.”
Diệp Hạo cùng Triệu Văn Nghĩa nhìn nhau một cái, đều là vẻ mặt cổ quái.
“Lâm thiếu gia đâu?”
“Hắn thương thế quá nặng, đã đưa tới y quán rồi.” Hộ vệ trả lời.
“Xem ra là Hàn gia cùng Lâm Bằng diễn trò không diễn hết, vở kịch này sụp đổ rồi.” Diệp Hạo vui sướng khi người gặp họa nói.
Bọn họ lúc trước đã đoán Hàn gia và Lâm Bằng đang liên hợp diễn trò.