Chương 319: Phí qua đường (2)
Chương 319: Phí qua đường (2)
“Sao, còn muốn đánh chết ta à?” Thôi lão tam khiêu khích: “Hàn gia các ngươi được không?”
“Mấy ngày trước bị chúng ta đánh cho quỳ xuống đất xin tha, chưa nhớ à?”
“Lão tử hôm nay thế nào cũng phải thu thập ngươi mới được!”
Con cháu Hàn gia thấy Thôi lão tam kiêu ngạo như vậy, lập tức hô lớn: “Xử bọn hắn cho ta!”
Hàn gia ở địa khu Ngọa Ngưu sơn hoành hành ngang ngược quen rồi.
Hôm nay bị người ta cưỡi ở trên đầu ức hiếp, bọn họ lại nào nuốt trôi được cơn giận này.
Con cháu Hàn gia vừa kêu gọi, lập tức hơn hai mươi gia đinh Hàn gia liền xông lên.
“Đừng động thủ, đừng động thủ!”
Quản sự Hàn gia thấy hai bên muốn đánh, lập tức muốn khuyên can.
“Hôm nay người nào cản trở cũng vô dụng, lão tử thế nào cũng phải giết chết hắn!”
Gã con cháu Hàn gia kia giờ phút này tràn ngập lửa giận, không quan tâm lao về phía Thôi lão tam.
“Con mẹ nó, phản rồi!”
Thôi lão tam thấy người Hàn gia lao về phía mình, cũng giận tím mặt.
“Đây là địa giới Thôi gia chúng ta, Hàn gia các ngươi kiêu ngạo cái gì!” Thôi lão tam cầm gậy gộc, không chút nào yếu thế.
“Giết chết hắn!”
Quản sự không khuyên được, con cháu Hàn gia cùng hơn hai mươi gia đinh Hàn gia bao vây đám người Thôi lão tam, hai bên ở trên đường lớn trực tiếp bùng nổ hỗn chiến.
Hàn gia trước đó vài ngày chịu thiệt, vừa nhường địa bàn, vừa bồi thường bạc.
Trong lòng bọn họ vốn đã tức giận.
Hôm nay động thủ, liền vừa hung hăng vừa độc ác.
“Mau, mau đi gọi người!”
Bọn Thôi lão tam ít người, rất nhanh đã không chịu nổi, bị vây đánh.
Có người Thôi gia chạy ra khỏi vòng vây, hướng về nơi xa chạy đi.
“Dừng tay!”
Quản sự Hàn gia thấy không ngăn được, vội vàng hướng về phía sau hô lão gia tử.
Hàn lão gia tử nhìn thấy đám người đánh cuốn lấy nhau, tức đến mức cả người phát run.
Ở dưới sự tham gia của Hàn lão gia tử, đám người Hàn gia lúc này mới hùng hùng hổ hổ dừng tay.
Đám người Thôi lão tam bị quyền đấm cước đá, giờ phút này đã mặt mũi bầm dập.
“Khốn kiếp!”
Hàn lão gia tử lấy gậy chống đánh một phát lên người gã con cháu Hàn gia ra tay kia, nổi giận mắng: “Là lúc nào rồi, còn sính cái dũng của thất phu!”
Bọn họ một lần này là thật không dễ gì gom đủ năm mươi vạn lượng bạc, đi đưa tới cho Diệp Hạo, Triệu Văn Nghĩa.
Hàn lão gia tử tự mình tới đây, chính là vì hai bên giải hòa.
Ai biết còn chưa tới nơi, hai bên lại ra tay rồi.
“Lão gia, bọn hắn quá kiêu ngạo rồi, ta nhìn không vừa mắt.” Con cháu Hàn gia cũng đầy bụng ủy khuất.
“Cút về, tự mình đi nhận phạt!”
“Vâng.”
Đối mặt lão gia tử tràn đầy uy nghiêm, gã con cháu Hàn gia kia không dám cãi lại, xám xịt lui xuống.
Hàn lão gia tử nhìn thấy Thôi lão tam ôm gò má sưng đỏ, thở dài một tiếng.
“Ngươi là người Thôi gia à?”
Hàn lão gia tử hỏi.
“Vâng.”
Thôi lão tam nhìn thấy con cháu Hàn gia chung quanh như hổ rình mồi, gật gật đầu.
“Con cháu Hàn gia ta thiếu quản giáo, va chạm các ngươi, ta thay bọn hắn xin lỗi ngươi.”
Hàn lão gia tử hướng về Thôi lão tam chắp tay nói: “Xin lỗi.”
Thôi lão tam nhìn thấy Hàn lão gia tử khách khí như thế, ngược lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Dù sao khiêu khích là bọn họ.
“Cho bọn họ một ngàn lượng bạc, xem như tiền thuốc thang.”
Hàn lão gia tử phân phó đối với quản sự.
“Vâng.”
Quản sự sau đó lấy ra ngân phiếu một ngàn lượng, đưa cho Thôi lão tam.
Thôi lão tam nhìn thấy ngân phiếu một ngàn lượng, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, đột nhiên cảm thấy trận đòn này không chịu uổng.
“Hàn lão gia tử, không phải ta làm khó dễ các ngươi.”
Thôi lão tam nói: “Nơi này bây giờ thuộc về Thôi gia chúng ta quản, ai qua nơi này cũng phải dựa theo quy củ.”
“Yên tâm, về sau người Hàn gia ta đi qua nơi này, hiếu kính không thiếu.”
“Được, các ngươi đi qua đi.”
Thôi lão tam thấy Hàn lão gia tử vừa nhận lỗi vừa cho bạc, cho nên theo bậc thang mà xuống.
Hàn lão gia tử sau khi mỉm cười nói một tiếng cảm ơn với Thôi lão ba tạ, lúc này mới xoay người trở về xe ngựa.
Nhưng sau khi lão tiến vào xe ngựa, nụ cười trên mặt thu liễm, thay thế vào đó là vẻ mặt đầy oán độc.
Thôi gia này khinh người quá đáng!
Chờ Hàn gia bọn họ hồi lại, kẻ đầu tiên lão muốn tiêu diệt chính là Thôi gia!
…
Trong một vạt rừng ngoài Tứ Thủy huyện thành, hơn năm trăm huynh đệ của Đông Nam nghĩa quân ẩn núp ở nơi này.
Tiếng sột soạt vang lên, mấy lính gác giơ nỏ, trở nên cảnh giác.
“Khẩu lệnh!”
“Tứ Thủy huyện!”
“Hồi lệnh!”
“Hàn gia!”
Hai huynh đệ thám báo bộ dạng tiều phu khom lưng chui vào cánh rừng.
“Ti trưởng đại nhân, người Hàn gia tới rồi.”
Bọn họ đi tới dưới một cái cây to, hướng ti trưởng Phụ Tá ti Đông Nam nghĩa quân Vương Lăng Vân chắp tay.
“Bọn họ có bao nhiêu người?”
“Lão gia tử Hàn gia ở trong đoàn xe không?”
Vương Lăng Vân hỏi.
“Hộ vệ có tiêu cục cùng gia đinh Hàn gia, trong đó tiêu cục có ước chừng hơn năm mươi người.”
“Lão gia tử Hàn gia cùng mấy quản sự Hàn gia đều có mặt.”
Nếu là đặt ở trước kia, Hàn gia là trời của địa khu Ngọa Ngưu sơn.
Không có ai dám ra tay đối với Hàn gia.
Hàn lão gia tử ra ngoài do gia đinh trong nhà hộ vệ là được.
Nhưng hôm nay địa khu Ngọa Ngưu sơn thế cục hỗn loạn, lão gia tử Hàn gia ra ngoài, cần có tiêu sư trang bị binh khí của tiêu cục hộ vệ.