Chương 321: Chấn kinh (1)
Chương 321: Chấn kinh (1)
Đám người Hàn gia tựa như cừu dê đợi làm thịt, hoảng sợ bỏ chạy.
Các tiêu sư tay cầm binh khí kia còn muốn phản kháng một phen.
Nhưng đối mặt đám mã tặc sống kiếp chém giết này, bọn họ phản kháng tỏ ra vô lực như vậy.
Từng mũi tên bắn ra, từng tiêu sư Hàn gia bị bắn chết.
Xe ngựa của Hàn lão gia tử đang chạy như điên, xóc nảy khiến lão gia tử cao tuổi gắt gao bám lấy cửa sổ xe, không để mình bị xóc ra ngoài.
Tiêu sư Hàn gia chung quanh đều sắc mặt nghiêm túc, bởi vì đại đội mã tặc đã bám sát mông bọn họ.
“Đi theo ta ngăn cản một phen!”
Một tiêu sư nhìn thấy mã tặc càng lúc càng gần, gọi hơn mười tiêu sư quay đầu ngựa lại đi nghênh chiến, muốn tranh thủ thời gian cho Hàn lão gia tử thoát vây.
Chiến mã lướt qua nhau, nhấc lên từng mảng mưa máu.
Ở trong tiếng kêu thảm thiết cùng ‘phốc phốc’, mã tặc cùng tiêu sư Hàn gia đều có người ngã ngựa.
“Phập!”
“A!”
Mã tặc nhân số quá nhiều, tiêu sư Hàn gia rất nhanh đã bị chém ngã ngựa hết.
Lão gia tử Hàn gia xốc lên rèm cửa sổ xe, nhìn thấy mã tặc phía sau hô to gọi nhỏ lao tới, trái tim nhất thời treo trên cổ họng.
Cả đời lão từng gặp không ít sóng to gió lớn, coi như là người từng trải xã hội.
Nhưng bây giờ lão thật sự sợ rồi.
Rất hiển nhiên, đám mã tặc này là muốn đến lấy mạng lão.
“Nhanh lên, nhanh chút nữa!”
Hàn lão gia tử đang thúc giục mã phu.
Mã phu đang ra sức quất roi ngựa.
Ngựa bốn vó tung bay, xe ngựa kịch liệt xóc nảy nhanh chóng chạy trốn.
Đám mã tặc hô to gọi nhỏ truy kích, từng mũi tên bắn về phía xe ngựa.
“Lộc cộc!”
Đột nhiên một bánh xe của xe ngựa va lên một tảng đá lớn.
Xe ngựa ngay lập tức lật nghiêng.
Hàn lão gia tử ở trong cơn hoảng sợ, toàn bộ thân thể không chịu khống chế theo xe ngựa lật nghiêng ở trong một mương nước lớn bên đường.
Hàn lão gia tử bị va đập choáng váng, nổ đom đóm mắt.
Đám mã tặc nhìn thấy xe ngựa lật nghiêng, cũng nhanh chóng xông tới.
Mấy tên tiêu sư thấy thế muốn cứu người, nhưng bọn họ vừa mới xoay người, tên đã bắn chết bọn họ.
Mã tặc bao vây xe ngựa lật nghiêng, mã xa phu sợ tới mức cả người run như cầy sấy.
“Đừng giết ta, đừng giết ta, ta chỉ là một mã phu.”
Mã phu nhìn mã tặc hừng hực sát khí xung quanh, vẻ mặt đầy hoảng sợ.
Một gã mã tặc đi qua, trường đao bổ xuống, tiếng xin tha của mã phu im bặt.
Hàn lão gia tử bị mã tặc kéo ra khỏi xe ngựa.
Lão không còn uy phong ngày xưa, sắc mặt trắng bệch.
“Xin các vị anh hùng hảo hán... giơ... giơ cao đánh khẽ, ta bằng lòng cho bạc...”
Đối mặt mã tặc lưỡi đao nhỏ máu, giọng Hàn lão gia tử cũng có chút phát run.
“Hàn gia các ngươi đã đắc tội người không nên đắc tội.”
Đầu mục mã tặc nói: “Cho nên ngươi phải chết.”
Mã tặc nói xong, giơ cao mã đao, hướng về Hàn lão gia tử chém tới.
“A!”
Hàn lão gia tử kêu thảm một tiếng, ngã xuống trong mương nước.
Mã tặc giục ngựa đi đến trước mặt, cúi xuống, một đao chặt đầu lão xuống, sau đó thuần thục treo ở trên yên ngựa.
“Đi thôi!”
Ở sau khi giết Hàn lão gia tử, đầu mục mã tặc gọi một tiếng, mã tặc nhanh chóng rút lui.
…
Trong rừng bên đường lớn, huynh đệ Đông Nam nghĩa quân chờ trái chờ phải, chậm chạp không thấy bóng dáng đoàn xe Hàn gia.
Điều này làm mỗi một huynh đệ Đông Nam nghĩa quân mai phục ở nơi này đều nôn nóng bất an.
“Người Hàn gia sao còn chưa đến?”
Giáo úy Lương Đại Hổ nhìn đường lớn trống trơn, cũng chờ có chút mất kiên nhẫn rồi.
“Mới vừa rồi không phải nói bọn họ đã qua trạm gác Thôi gia sao?”
“Theo lý thuyết đã sớm nên tới đây rồi nha.” Đại Hùng cũng nhíu mày.
“Lão Vương, ngươi nói bọn họ có phải ngửi được mùi gì không đúng, co về rồi hay không?”
Đại Hùng quay đầu hỏi Vương Lăng Vân.
Vương Lăng Vân vị ti trưởng Phụ Tá ti này đầu óc cũng đang nhanh chóng chuyển động, suy tư rốt cuộc là khâu nào xuất hiện vấn đề.
“Nếu là chúng ta bị phát hiện, vậy bọn hắn khẳng định sẽ lập tức triệu tập nhân thủ đến tiêu diệt chúng ta.”
Vương Lăng Vân nhìn đường lớn không một bóng người, nói: “Chúng ta nếu tiếp tục ở lại chỗ này, thì quá nguy hiểm.”
“Bảo các huynh đệ rút đi!”
Vương Lăng Vân phân phó: “Hôm nay không đánh nữa!”
“Nếu không đợi một chút nữa?” Đại Hùng phân tích: “Có phải bọn hắn ở phía trước nghỉ ngơi, cho nên chậm trễ hay không.”
“Không đợi nữa, rút!”
Vương Lăng Vân cảm thấy sự việc có cổ quái, không dám để huynh đệ Đông Nam nghĩa quân ở nơi này mạo hiểm, quyết định rút lui.
Ngay lúc này, một thám báo ở ngoại vi canh gác thở hồng hộc từ nơi xa chạy vội tới.
“Lão Vương, là người của chúng ta!”
Nhìn thấy huynh đệ thám báo xa xa chạy tới kia, bọn Lương Đại Hổ đều đồng loạt đứng lên.
Bọn Vương Lăng Vân đi lên nghênh đón.
“Làm sao vậy?”
Vương Lăng Vân hỏi: “Đoàn xe Hàn gia sao còn chưa tới đây vậy?”
Huynh đệ thám báo này thở hổn hển trả lời: “Bọn họ bị một đám mã tặc không biết từ chỗ nào toát ra tập kích rồi.”
“Mã tặc nhiều người, ta tránh ở ven đường không dám động đậy.”
Huynh đệ thám báo giải thích: “Chờ sau khi mã tặc đi rồi, ta mới dám về báo tin.”
“Hả? ?”
“Đoàn xe Hàn gia bị mã tặc tập kích? ?”
Bọn Vương Lăng Vân nghe vậy, đều vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Chẳng lẽ trừ bọn họ, còn có người theo dõi Hàn gia? ?