Chương 323: Gió nổi mây phun (1)
Chương 323: Gió nổi mây phun (1)
“Bây giờ chuyện này phiền toái rồi.”
Diệp Hạo nhíu mày nói: “Hàn lão gia tử đã chết, người Hàn gia khẳng định cho rằng chúng ta làm.”
Tâm tính Triệu Văn Nghĩa có chút bùng nổ, hắn hùng hùng hổ hổ nói: “Lập tức điều động toàn bộ người, tìm ra một đám mã tặc này cho ta!”
“Chỉ có bắt được một đám mã tặc này, chúng ta mới có thể rửa sạch hiềm nghi, bằng không, chúng ta nhảy xuống nước cũng không rửa sạch được!”
Diệp Hạo bổ sung nói: “Lập tức phái người đi Lâm Xuyên thành, đánh tiếng cho Ngô gia bên kia một cái.”
“Cứ nói cái chết của Hàn lão gia tử không liên quan tới chúng ta, có khả năng là có người âm thầm làm chuyện này. Bảo bọn họ nói cho Hàn gia bên kia một tiếng, bảo Hàn gia đừng hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta cùng nhau đi truy tra hung thủ.”
Bọn họ biết, bọn họ bây giờ nói cho Hàn gia không phải bọn họ làm, Hàn gia sẽ không tin bọn họ.
Hiện nay, chỉ có đánh tiếng cho Lâm Xuyên Ngô gia thượng tầng của Hàn gia.
Bảo Ngô gia ước thúc Hàn gia, lúc này mới có thể tránh xung đột địa khu Ngọa Ngưu sơn bọn họ lại một lần nữa bùng nổ.
…
Hàn gia trấn đã giới nghiêm, khắp nơi đều là con cháu Hàn gia sắc mặt lạnh lùng cùng gia đinh mặc áo xám thống nhất.
Mấy đại lão Hàn gia ở dưới một đám tộc nhân con cháu vây quanh, cất bước tiến vào từ đường Hàn gia.
“Ra mắt Tam thúc!”
“Ra mắt Ngũ thúc.”
“...”
Tiểu bối Hàn gia nhìn thấy các trưởng bối Hàn gia này đến, ùn ùn hành lễ.
Không bao lâu, nhân vật có thể diện trong Hàn gia tất cả tới trong từ đường ngồi xuống, ước chừng có hơn mười người.
Bọn họ hơn mười người này chia ra nắm giữ các hạng công việc, xem như nhân vật thực quyền trong Hàn gia.
Cái gọi là nhà dột còn gặp mưa cả đêm, thuyền chậm lại gặp ngược gió.
Hàn gia nắm giữ Ngọa Ngưu sơn mấy chục năm hôm nay đang đối mặt thời buổi rối loạn.
Quyền lên tiếng của Hàn gia ở địa khu Ngọa Ngưu sơn đang không ngừng bị suy yếu, địa bàn cũng đang bị người ta cướp đoạt.
Hôm nay Hàn Hồng người nối nghiệp Hàn gia đã chết, Hàn lão gia tử càng bị giết.
Điều này làm cao thấp Hàn gia đặc biệt phẫn nộ.
Bọn họ cảm thấy bọn Triệu Văn Nghĩa đến từ Giang Châu làm quá đáng lắm rồi!
Các lộ đại lão của Hàn gia tập trung ở từ đường, bàn bạc đối sách.
“Hàn gia chúng ta một lần này là bị bọn Triệu Văn Nghĩa chơi một vố!”
Hàn gia Ngũ thúc sắc mặt âm trầm mở miệng nói: “Bọn họ giả vờ đồng ý giảng hòa, đợi lão gia tử đi qua nghị hòa, bọn họ lại nửa đường phái người chặn giết lão gia tử!”
“Bọn họ đây là muốn giết người chủ sự Hàn gia chúng ta, làm Hàn gia chúng ta như rắn mất đầu, vô lực đối kháng với bọn họ!”
Hàn gia tam thúc gật đầu nói: “Chúng ta đã hướng bọn họ cúi đầu, nhường địa bàn, cho bạc, bọn họ lại muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta, quá ác độc rồi!”
“Bọn họ đã không muốn để Hàn gia chúng ta sống sót, vậy Hàn gia chúng ta cũng không phải nặn từ bùn!”
“Người ta cũng cưỡi ở trên đầu chúng ta ỉa đái rồi, chúng ta không thể nén giận nữa!”
“Báo thù!”
“Thay Hồng gia cùng lão gia tử báo thù!”
“...”
Trong lòng một đám đại lão Hàn gia đều rất phẫn nộ.
Hàn gia bọn họ trêu chọc ai chứ?
Bây giờ lại liên tục nhiều lần bị nhằm vào, nếu không phản kích, thật sự cho rằng Hàn gia bọn họ là mèo bệnh à?
“Bên kia cũng đưa thư tới đây, nói lão gia tử tử không quan hệ với bọn họ.”
“Mã tặc không phải người của bọn họ.”
Một trưởng bối Hàn gia nói: “Ta cảm thấy việc này cũng có kỳ quái, ta cảm thấy chúng ta vẫn là đừng xúc động, làm rõ chuyện này...”
“Chuyện đã rõ ràng rồi, còn muốn làm rõ như thế nào?”
“Lão gia tử chết ở trên địa giới của bọn họ! Không phải bọn họ giết, chẳng lẽ còn là người một nhà chúng ta giết hay sao? ?” Hàn gia Tam thúc nhìn mọi người trong từ đường một lần, nói: “Ta nói cho các ngươi, trước kia các ngươi mắt đi mày lại với ai ta mặc kệ!”
“Hôm nay nếu ai còn dám ăn cây táo, rào cây sung, đừng trách lão tử thanh lý môn hộ!”
Lời của Hàn tam thúc rất rõ, vậy là nếu ai lại thay người Giang Châu bên kia nói chuyện, hắn sẽ ra tay.
“Giang Châu đám người đó không để Hàn gia chúng ta vào mắt, muốn giẫm như thế nào thì giẫm như thế đó.”
“Lão gia tử đi nghị hòa, bọn họ có thể cảm thấy chúng ta yếu đuối có thể bắt nạt, cho nên còn muốn được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Hàn gia Ngũ thúc nói: “Bọn họ đã bất nhân, vậy không thể trách chúng ta bất nghĩa!”
“Các ngươi làm như thế nào ta mặc kệ, nhưng ngũ phòng (chi thứ năm) của ta nuốt không trôi cơn giận này!”
“Người ngũ phòng ta cho dù là liều chết hết, cũng phải hướng phía bọn họ đòi một cái công đạo!”
Hàn gia Ngũ thúc vừa mới nói xong, lập tức có người phụ họa theo.
“Việc này liên quan đến sinh tử tồn vong của Hàn gia ta.” Một trưởng bối của Hàn gia lục phòng nói: “Hàn gia ta lá cờ này nếu ngã xuống, vậy về sau đều uống gió Tây Bắc đi!”
“Cho nên ta ủng hộ ngũ phòng, chúng ta cũng sẽ bỏ người bỏ sức!”
“Chúng ta đều là con cháu Hàn gia, chuyện này chúng ta sẽ không đứng nhìn, Ngũ thúc, ngươi cứ nói làm như thế nào đi!”
Hàn gia Ngũ thúc mở miệng nói: “Ý tứ của ta là, tập kết toàn bộ nhân thủ, mang bọn Thôi gia, Trần gia, Đỗ gia đều chỉnh tới chết cho ta, báo thù trước!”