Chương 327: Hòa giải (2)
Chương 327: Hòa giải (2)
Hàn gia sẽ cảm thấy Ngô gia đã vứt bỏ bọn họ, đến lúc đó liền có ý kiến đối với Ngô gia, lời của Ngô gia, bọn họ đến lúc đó cũng sẽ không nghe.
“Ta liền mời Diệp thiếu gia, Triệu thiếu gia bọn họ qua đây, các ngươi gặp mặt, như thế nào?”
“Được nha.”
Ngô Thế Minh lập tức đáp ứng.
Ở dưới sự sắp xếp của gia chủ Thôi gia, Ngô Thế Minh vào ở khách sạn tốt nhất Tứ Thủy huyện.
Diệp Hạo, Triệu Văn Nghĩa biết được Ngô gia phái người đến đây, cũng tự mình đi khách sạn gặp Ngô Thế Minh.
Diệp Hạo, Triệu Văn Nghĩa là công tử đại gia tộc tiết độ phủ bên kia, cha bọn họ đều ở tiết độ phủ đảm nhiệm chức vị quan trọng.
Ngô Thế Minh tuy là người của Ngô gia, nhưng ở trước mặt hai vị này, vẫn phải thấp hơn một cái đầu, cho nên biểu hiện cũng đặc biệt cung kính.
“Hai vị thiếu gia yên tâm, Ngô gia ta đã ra mặt quản chuyện này, vậy khẳng định sẽ tận tâm hết sức xử lý tốt.”
“Huống hồ Ngô gia chúng ta cùng Hàn gia là thông gia, chúng ta ra mặt, Hàn gia vẫn phải nể mặt chúng ta vài phần.”
“Các ngươi cứ đặt trái tim ở trong bụng đi.”
“Hàn gia khẳng định sẽ không ra tay đối với các ngươi.”
“...”
Ngô Thế Minh tỏ thái độ trước mặt hai vị thiếu gia mặt, sẽ hết sức hòa giải.
Bọn Diệp Hạo, Triệu Văn Nghĩa thấy Ngô Thế Minh hiểu chuyện như thế, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bọn họ lúc trước còn lo lắng Ngô gia có ý kiến đối với bọn họ, không muốn ra mặt.
Hôm nay xem ra, Lâm Xuyên Ngô gia vẫn là tương đối dễ nói chuyện.
Ít nhất Ngô gia vẫn nể mặt bọn họ.
Như vậy, sự việc liền đơn giản hơn nhiều.
Chỉ cần Ngô gia ra mặt hòa giải, vậy bầu không khí giương cung bạt kiếm của Ngọa Ngưu sơn bên này có thể giảm bớt.
“Ngô huynh, một lần này đám người lão gia tử Hàn gia chết, thật sự không liên quan với chúng ta.”
“Chúng ta bên này cũng sẽ mau chóng bắt lấy hung thủ, cho Hàn gia một cái công đạo.”
Triệu Văn Nghĩa cũng biểu lộ thái độ của bọn họ bên này: “Chúng ta đến Ngọa Ngưu sơn, là vì làm ăn mà đến, không phải vì đánh đánh giết giết.”
“Một lần này khẳng định là có người ở trong bóng tối làm việc, châm ngòi ly gián quan hệ mấy nhà chúng ta, chúng ta nếu thật sự đánh, ngược lại tổn thương hòa khí, mắc bẫy người khác.”
“Vẫn mong ngươi chuyển lời Hàn gia, chúng ta không có ý nuốt toàn bộ Ngọa Ngưu sơn, chúng ta cũng không có khẩu vị lớn như vậy, mong bọn họ yên tâm.”
“Được rồi được rồi, ta nhất định chuyển lời.” Ngô Thế Minh cười mỉm mở miệng.
Hôm sau, đoàn người Ngô Thế Minh cùng đại biểu Trần gia, Thôi gia, Triệu gia, Diệp gia, chậm rãi hướng về phía Hàn gia trấn mà đi.
Trên thực tế lúc Ngô Thế Minh đến Tứ Thủy huyện, Hàn gia bên kia đã đạt được tin tức.
Hàn gia cũng vẫn luôn chú ý động hướng của Ngô Thế Minh.
Ngô Thế Minh tốt xấu gì là người Lâm Xuyên Ngô gia, thuộc về thượng tầng của Hàn gia bọn họ.
Linh đường bên cạnh từ đường Hàn gia, đập vào mắt là một mảng áo tang, không ngừng có gia chủ gia tộc nhỏ chung quanh tới tế bái Hàn lão gia tử đã chết.
Hàn gia tam thúc, ngũ thúc, lục thúc các trưởng bối ngồi ở trong đại sảnh bên linh đường, vẫn luôn chờ đợi tin tức.
Một gã con cháu Hàn gia vội vã tiến vào đại sảnh.
“Tam thúc, ngũ thúc, lục thúc.”
Con cháu Hàn gia sau khi đứng thẳng, hướng về trưởng bối tay nắm thực quyền chắp tay hành lễ.
“Ngô gia bên kia phái người truyền lời.” Con cháu Hàn gia mở miệng nói: “Người Ngô gia nói, chúng ta nên thế nào thì cứ thế đó, không cần để ý tới Ngô gia bọn họ.”
Sau khi nghe lời này, mấy vị trưởng bối đồng loạt thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ngô Thế Minh đến Ngọa Ngưu sơn, điều này làm trái tim bọn họ cũng treo lên.
Dù sao Ngô gia là chỗ dựa của Hàn gia bọn họ.
Một khi Ngô Thế Minh thật sự tới hòa giải, Hàn gia bọn họ nghe hay là không nghe?
Nếu nghe, vậy thù của bọn họ liền không báo được, liền nghẹn khuất.
Lão gia tử cũng bị người ta giết chết rồi, rắm cũng không dám đánh một cái.
Về sau Hàn gia bọn họ ở Ngọa Ngưu sơn bên này còn có mặt mũi nào gặp người?
Nhưng nếu không nghe, cũng liền ý nghĩa bọn họ và Ngô gia cũng xé rách da mặt, về sau không có chỗ dựa nữa.
Hôm nay Ngô gia truyền lời, ý tứ rất rõ ràng, đó chính là Ngô gia cũng đứng về phía bọn họ.
“Chuyển lời Ngô gia.” Tam thúc đứng lên nói: “Hàn gia chúng ta biết nên làm như thế nào.”
Ngô gia một lần này ở mặt ngoài đáp ứng bọn Diệp Hạo, Triệu Văn Nghĩa, bằng lòng ra mặt hòa giải điều đình.
Đó là bọn hắn không muốn ở trên mặt mũi đắc tội bọn họ mà thôi.
Trên thực tế bọn họ đối với chuyện bọn Triệu Văn Nghĩa, Diệp Hạo nhúng tay Ngọa Ngưu sơn cũng không hài lòng, chỉ là không có cách nào công khai biểu đạt ra.
Hôm nay Ngô Thế Minh âm thầm bày mưu đặt kế Hàn gia tiếp tục đối kháng, cũng là một trong những phương thức biểu đạt bất mãn.
Hàn gia sau khi được bày mưu đặt kế, trong lòng nhất thời có tự tin.
Ở dưới đại lão mấy phòng Hàn gia dặn dò, con cháu Hàn gia nhanh chóng xuất động.
Không đợi đoàn người Ngô Thế Minh tiến vào phạm vi Hàn gia trấn, bọn họ đã bị rất nhiều con cháu Hàn gia cùng dân chúng trẻ khỏe tay cầm côn bổng cản đường.