Chương 349: Giao chiến (1)
Chương 349: Giao chiến (1)
Bọn hắn một lần này tới đây phụ trách theo dõi Tuần Phòng quân, phòng ngừa Tuần Phòng quân tham gia chiến đấu của Hàn gia cùng Trần gia, Thôi gia.
Nhưng Tuần Phòng quân chủ động tiến công khiến đám sơn tặc cảm nhận được khiêu khích.
“Vị đầu lĩnh nào muốn dẫn người đi dạy dỗ một phen đám cẩu quan binh này?”
Sơn tặc đại đương gia sau khi nhìn bọn Trương Vân Xuyên một lần, quyết định cho Tuần Phòng quân một đòn phủ đầu cảnh cáo.
Để Tuần Phòng quân biết bọn hắn không phải dễ trêu chọc.
“Đại đương gia!”
Một hán tử khôi ngô khiêng một cây quỷ đầu đao đứng ra: “Ta đi tiếp đám cẩu tạp chủng này một chút!”
…
Mấy đại gia tộc nơi xa còn đang tiếp tục chém giết, tiếng hò hét kêu thảm theo gió truyền đến.
Trong đội ngũ Tuần Phòng quân, binh sĩ Ngụy Trường Sinh trong tay nắm chặt trường mâu, như máy móc theo đội ngũ tiến lên.
Chung quanh là bước chân hỗn độn cùng tiếng thở dốc nặng nề.
Toàn thân Ngụy Trường Sinh căng thẳng, cảm giác ngực mình như đè một tảng đá lớn, hít thở cũng có chút khó khăn.
Hắn là một lưu dân từ Tần Châu chạy nạn tới, coi như từng thấy không ít trường hợp lớn.
Bọn họ trên đường chạy nạn, gặp được sơn tặc cùng nhà giàu ức hiếp không biết bao nhiêu lần.
Hắn cũng từng nhìn thấy không ít người cùng thôn chết ở trong tay sơn tặc.
Nhưng lúc đó chỉ để ý chạy trốn, sau đó mới cảm thấy nghĩ mà sợ.
Nhưng bây giờ bọn họ lại phải lên tác chiến với sơn tặc.
Dù là hắn người từng quen nhìn trường hợp lớn này, bắp chân cũng nhịn không được phát run.
Đó là sơn tặc hung thần ác sát nha, bọn họ có thể đánh thắng được sao?
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Trương Vân Xuyên trong đội ngũ giục ngựa chậm rãi đi.
Thấy Trương Vân Xuyên giống với bọn họ cũng hướng về phía sơn tặc giục ngựa mà đi, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy kiên định hơn một chút.
Người làm quan còn chưa chạy, nói rõ bọn họ vẫn có cơ hội đánh bại sơn tặc.
“Thả chậm bước chân!”
“Đội ngũ đi chỉnh tề một chút!”
Tiếng của quan quân lại vang vọng lên ở bên tai.
Ngụy Trường Sinh nhìn trái nhìn phải vài lần, hắn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc.
Tam thúc, ngũ thúc, đại ca cùng mấy đường đệ của hắn đều ở trong đội ngũ.
Bọn họ vì một lượng bạc cùng nhau tòng quân, cũng chia ở trong cùng đội, có thể có một cái chiếu cố lẫn nhau.
“Trường Sinh!”
“Đợi lát nữa ôm đoàn cùng một chỗ, đừng tách ra!”
Tam thúc đã đảm nhiệm Ngũ trưởng cùng Ngụy Trường Sinh ánh mắt chạm nhau, nhắc nhở hắn một câu.
“Vâng!”
Ngụy Trường Sinh lên tiếng, theo đội ngũ tiếp tục đi về phía trước.
Sơn tặc đối diện cũng bắt đầu xao động.
Ước chừng hai ba trăm sơn tặc thoát ly đội ngũ, hô to gọi nhỏ hướng về bọn họ trào tới.
Nhìn đám sơn tặc vẻ mặt đầy dự tợn đó, đội ngũ Tuần Phòng quân sinh ra sự xao động rất nhỏ.
Nhưng rất nhanh xao động đã bị các quân quan đàn áp xuống.
“Dừng tiến lên!”
Trương Vân Xuyên thấy sơn tặc giương nanh múa vuốt đánh tới, lập tức hạ đạt mệnh lệnh dừng đi tới.
“Chỉnh đội!”
“Chuẩn bị ứng chiến!”
Ngụy Trường Sinh nghe được quan quân giọng hơi run rống lên.
Hắn ổn định bước chân của mình, cùng rất nhiều binh sĩ vẻ mặt căng thẳng tương tự đứng thành một hàng.
Ở phía sau bọn họ, từng hàng binh sĩ Tuần Phòng quân đứng lại.
Đội ngũ rậm rạp, dày nặng mà kiên cố.
Ngụy Trường Sinh hít sâu một hơi thật dài, mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi phiêu đãng trong không khí.
Nơi xa, mấy đại gia tộc chém giết đã đến giai đoạn gay cấn.
Sơn tặc của Hàn gia lao vào chiến trường, đang tiến hành tàn sát kiểu nghiền áp đối với đội ngũ của Thôi gia, Trần gia.
“Cẩu quan binh!”
“Ngoan ngoãn dập đầu xin tha! Gia gia nói không chừng còn có thể cho các ngươi một cái toàn thây!”
“Ha ha ha!”
“Lão tử hôm nay muốn chém năm cái đầu!”
“...”
Đám sơn tặc cầm binh khí hỗn độn, kiêu ngạo hướng về đội ngũ Tuần Phòng quân ép sát.
Nhìn các sơn tặc vẻ mặt dữ tợn kia, rất nhiều binh sĩ Tuần Phòng quân nhát gan sắc mặt trắng bệch, cả người nhịn không được run rẩy.
“Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà...”
Một binh sĩ đứng ở bên trái Ngụy Trường Sinh đột nhiên ném trường mâu trong tay, xoay người bỏ chạy.
Thấy một màn như vậy, Ngụy Trường Sinh cùng binh sĩ chung quanh đều đồng loạt nhìn về phía binh sĩ này.
Bọn họ ở sau thoáng chần chờ, cũng có tâm tư lâm trận bỏ chạy.
Bọn họ không muốn chết.
Tòng quân, vinh hoa phú quý đều bị bọn họ ném ra sau đầu.
Giờ phút này ở trong lòng Ngụy Trường Sinh chỉ có một ý niệm, đó chính là chạy khỏi nơi này, sống sót.
Hắn nhìn về phía Ngũ trưởng tam thúc của mình.
Ánh mắt hai người gặp nhau ở không trung, hắn thấy được trong mắt tam thúc cũng có do dự cùng chần chờ.
Khi bọn họ còn đang do dự muốn ném xuống binh khí đi theo cùng nhau chạy trốn hay không.
Chỉ thấy đội quan Đổng Lương Thần đột nhiên lao nhanh về phía tên binh sĩ hô to chạy trốn kia.
“Phập!”
Trường đao sắc bén lướt qua, máu tươi bắn tung tóe.
Đào binh hoảng sợ kêu to thanh âm im bặt.
Thân thể hắn sau khi lảo đảo chạy về phía trước hai bước nữa, lúc này mới ‘Bịch’ một tiếng ngã cắm xuống đất.
Ngụy Trường Sinh thấy một màn như vậy, bước chân di động lại âm thầm rụt trở về.
“Con mẹ nó!”
“Lâm trận bỏ chạy!”
“Giết không tha!”
Đội quan Đổng Lương Thần mắng to: “Ai con mẹ nó còn muốn chạy! Đây là kết cục!”