Chương 360: Phân liệt
Chương 360: Phân liệt
“Trương huynh đệ, các ngươi vất vả rồi.”
Diệp Hạo nhìn thấy người Hàn gia quỳ đầy dưới đất, tính sơ qua có hai ba trăm người, tâm tình của hắn phấn chấn.
Hàn gia cai quản Ngọa Ngưu sơn mấy chục năm, bây giờ đã bị hắn hoàn toàn đánh sập.
Người chủ sự Hàn gia, đều đã rơi vào trong tay của hắn.
Bầu trời Ngọa Ngưu sơn này sắp thay đổi rồi!
…
Ninh Dương phủ, hậu viện phủ nha.
Mấy gã sai vặt đang ở trước lò lửa nhỏ thêm củi lửa, trong nồi sắt bốc hơi nóng hôi hổi.
Ở trong Noãn các cách đó không xa, trên bàn bày thức ăn tinh xảo.
Tri phủ Lê Tử Quân đang cùng đô đốc Tuần Phòng quân Cố Nhất Chu thấp giọng nói chuyện với nhau.
Từ sau khi nhảy dù đến Ninh Dương phủ đảm nhiệm tiễu tặc sứ, Lê Tử Quân liền bước một chân vào con đường tốc hành.
Hôm nay hắn lại kiêm nhiệm tri phủ Ninh Dương phủ, có thể nói là nắm quyền lớn.
Ở Đông Nam tiết độ phủ, Lê Tử Quân lực áp tri phủ Ninh Dương phủ Cố Nhất Chu ngày xưa, nghiễm nhiên trở thành nhân vật lĩnh quân trong một thế hệ thanh niên.
“Bây giờ sơn tặc cảnh nội Ninh Dương phủ đại đa số đều đã chạy tới Lâm Xuyên phủ Ngọa Ngưu sơn bên kia.”
Cố Nhất Chu ngồi ở đối diện Lê Tử Quân, hướng Lê Tử Quân vị tiễu tặc sứ này báo cáo tình huống diệt tặc phỉ gần đây.
Ở trong kế hoạch của Cố Nhất Chu, áp dụng là chính sách xua đuổi.
Hắn mang toàn bộ bộ đội chủ lực Tuần Phòng quân đều điều đến Ninh Dương phủ, hình thành áp lực mạnh mẽ cho sơn tặc.
Khiến đám sơn tặc rời khỏi các khe suối đỉnh núi quen thuộc, chạy tới địa khu Ngọa Ngưu sơn.
Đến lúc đó bọn họ chỉ cần đại quân phong tỏa các thông đạo tiến vào Ngọa Ngưu sơn.
Cho dù là không cần vào núi chinh phạt tiêu diệt, đói cũng có thể đói chết sơn tặc trốn vào trong Ngọa Ngưu sơn.
Hôm nay hiệu quả rất rõ ràng.
Rất nhiều sơn tặc quả thật giống như hắn dự đoán, đã chạy về phía Ngọa Ngưu sơn.
Tình trạng trị an cảnh nội Ninh Dương phủ bây giờ đã được cải thiện rõ ràng.
“Trừ đuổi rất nhiều sơn tặc đi, còn có một chút sơn tặc ngoan cố, cũng bị chúng ta càn quét rồi.”
Cố Nhất Chu mở miệng nói: “Mấy ngày nay chém đầu sơn tặc ước chừng hơn một ngàn người.”
“Thủ cấp đã dùng vôi phong tồn tốt rồi, có thể đưa đi Giang Châu cho các đại nhân kiểm tra thực hư.”
Lê Tử Quân lẳng lặng nghe Cố Nhất Chu báo cáo, khi thì mỉm cười, khi thì gật đầu.
Thẳng đến sau khi Cố Nhất Chu nói xong, hắn lúc này mới chậm rãi mở miệng.
“Tuần Phòng quân các ngươi mấy ngày nay vất vả rồi.”
Lê Tử Quân cười nói: “Mùa đông khắc nghiệt, chui vào núi non đi diệt tặc phỉ, thực sự không dễ dàng.”
“Các ngươi có thể tiêu diệt nhiều sơn tặc như vậy, bảo đảm dân chúng Ninh Dương phủ không chịu sơn tặc quấy rầy, có thể nói là làm một chuyện tốt bằng trời, việc thiện.”
“Bản quan nhất định sẽ hướng tiết độ phủ bẩm báo công tích của các ngươi, thỉnh công cho các ngươi.”
Cố Nhất Chu khiêm tốn nói: “Lê đại nhân quá khen rồi.”
“Chức trách của Tuần Phòng quân chúng ta chính là bảo cảnh an dân, tiêu diệt tặc phỉ chính là trách nhiệm không thể đùn đẩy của chúng ta.”
“Lão Cố à, chúng ta lúc riêng tư, ngươi đừng gọi ta Lê đại nhân, xa cách lắm.”
“Lê đại nhân, ngài là tiễu tặc sứ, lại là tri phủ Ninh Dương phủ, ta chẳng qua là một đô đốc Tuần Phòng quân, tôn ti có khác, hạ quan không dám đi quá giới hạn.”
“Ha ha.”
Lê Tử Quân nhìn Cố Nhất Chu một cái, cười cười, không cần nhiều lời nữa.
Hắn biết trong lòng Cố Nhất Chu có cảm xúc.
Hắn cùng Cố Nhất Chu từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tự nhiên là vô cùng quen thuộc.
Hôm nay mình từng bước thăng quan, trở thành người lãnh đạo trực tiếp của hắn.
Hắn biết được, trong lòng Cố Nhất Chu là đối với hắn là có ý kiến.
Trước kia Cố Nhất Chu hắn mới là nhân vật đứng đầu một thế hệ thanh niên.
Nhưng hôm nay mình ép trên đầu hắn một bậc, đoạt sự nổi bật của hắn, cho nên hắn mới dần dần xa cách với mình.
Nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào.
Hắn trái lại hy vọng quan hệ với Cố Nhất Chu vĩnh viễn tốt như vậy.
Nhưng thân phận hắn quyết định, hắn nhất định thăng nhanh hơn, leo cao hơn so với Cố Nhất Chu.
Nếu là Cố Nhất Chu có thể nhận rõ hiện thực, trở thành trợ thủ của hắn, hắn cũng không ngại dẫn dắt người bạn cũ này, để y trở thành phụ tá đắc lực của mình.
Nhưng nếu là Cố Nhất Chu vẫn cao ngạo như vậy, muốn tranh cao thấp với mình, vậy hắn khẳng định sẽ không niệm tình bạn cũ.
Dù sao mình cần là người nghe lời, cần là trợ lực, mà không phải đối thủ.
Gã sai vặt bưng thịt dê đun nóng hôi hổi lên bàn, hương thơm xộc vào mũi.
“Trời lạnh, thịt dê nấy này ăn cho ấm người.”
Lê Tử Quân nói với Cố Nhất Chu: “Nếm thử xem mùi vị thế nào?”
Cố Nhất Chu gật gật đầu, cầm đũa lên, gắp một miếng thịt dê lớn, bắt đầu ăn.
Hai người cúi đầu ăn thịt dê, trong lúc nhất thời không khí có chút tẻ ngắt.
“Nghe nói Tuần Phòng quân các ngươi thương vong không nhỏ?”
Ở sau khi ăn mấy miếng thịt dê, Lê Tử Quân bưng chén rượu nhấp một ngụm, đánh vỡ sự trầm mặc.
“Chết ước chừng hơn một vạn năm ngàn người, trong đó có ba giáo úy, hai mươi lăm đô úy.” Cố Nhất Chu trả lời, đầu cũng không ngẩng lên.