Chương 364: Chủ trì công đạo (2)
Chương 364: Chủ trì công đạo (2)
“Hôm nay ngươi bộ dáng như vậy, ta tự nhiên là cần ra mặt thay ngươi.”
Lê Tử Quân lại lựa lời trấn an Lý Đình một phen, bảo hắn dưỡng thương cho tốt.
“Đưa Lý huynh đệ tới phủ của ta.”
“Đi mời đại phu tốt nhất thành Ninh Dương đến trị thương cho Lý huynh đệ.”
“Phân phối năm nha hoàn, bốn nô bộc hầu hạ Lý huynh đệ...”
Lê Tử Quân bây giờ có quyền thế, dưới trướng thiếu là nhân tài.
Lý Đình có tài năng, lại là xuất thân hàn môn, gốc gác sạch sẽ.
Hắn lúc trước đã lung lạc Lý Đình, y có thể làm huyện lệnh Tứ Thủy huyện, Lê gia hắn cũng đã bỏ sức.
Bây giờ nhìn thấy Lý Đình thiếu chút nữa bị Hàn gia giết, trong lòng Lê Tử Quân cũng rất tức giận.
Đánh chó còn phải ngó mặt chủ chứ?
Lý Đình tuy chưa đóng lên nhãn hiệu Lê hệ bọn họ, nhưng tốt xấu gì cũng quan hệ không phải là cạn với hắn.
Bây giờ Hàn gia thế mà muốn chỉnh y tới chết, điều này khiến trong lòng hắn khó chịu.
Ở sau khi dàn xếp xong Lý Đình, Lê Tử Quân thở phì phì về tới thư phòng.
“Đi gọi Phúc bá đến đây.”
Lê Tử Quân ngồi xuống trầm mặc một lúc, phân phó đối với gã sai vặt thủ vệ bên ngoài.
“Vâng, lão gia.”
Gã sai vặt nhận lệnh mà đi.
Không bao lâu, Phúc bá hơn năm mươi tuổi xuất hiện ở ngoài thư phòng Lê Tử Quân.
“Lão gia, ngài gọi ta?”
“Phúc bá, ngươi vào đây.”
Lê Tử Quân vẫy vẫy tay đối với Phúc bá đứng ở cửa.
Phúc bá là xuất thân nô bộc Lê gia bọn họ, mấy thế hệ đều hầu hạ Lê gia bọn họ, có thể nói là trung thành trước sau như một.
Phúc bá khom người tiến vào thư phòng, vẻ mặt đầy cung kính.
“Bọn Diệp Hạo, Triệu Văn Nghĩa của Giang Châu đi Ngọa Ngưu sơn bên kia mấy ngày rồi, bây giờ bên đó tình huống như thế nào?”
Lê Tử Quân mở miệng hỏi Phúc bá.
Phúc bá làm người tín nhiệm bên cạnh Lê Tử Quân, chuyên môn phụ trách thu thập tin tức của các phe.
Phúc bá trả lời: “Buổi sáng hôm nay thu được tin tức, bọn họ ở Ngọa Ngưu sơn bên kia gây ra động tĩnh rất lớn, thậm chí người của Tuần Phòng quân chúng ta cũng tham gia.”
“Ồ?”
Lê Tử Quân rất bất ngờ.
Hắn biết mục đích Diệp Hạo, Triệu Văn Nghĩa mấy tiểu tử này đi Ngọa Ngưu sơn.
Bởi vì bên kia không phải phạm vi thế lực của Lê gia hắn, cho nên cũng không để ý tới.
Dù sao cho dù Diệp Hạo, Triệu Văn Nghĩa ăn hết Ngọa Ngưu sơn một miếng thịt béo này, vậy Lê gia hắn cũng không có gì tổn thất.
Nhưng không ngờ việc này thế mà liên lụy đến Tuần Phòng quân, điều này nhất thời gợi lên hứng thú của hắn.
Theo hắn biết, hôm nay binh mã Tuần Phòng quân lưu thủ Lâm Xuyên phủ cũng không nhiều.
“Ngươi nói chi tiết một chút.” Lê Tử Quân nói.
“Vâng.”
Phúc bá sau khi hơi hạ thấp người, tiếp tục mở miệng.
“Diệp gia, Triệu gia liên hợp đám người Ngọa Ngưu sơn Trần gia, Thôi gia, Đỗ gia, cứng rắn muốn từ trong miệng Hàn gia cướp thịt ăn.”
Phúc bá nói: “Hai bên vừa mới bắt đầu đánh đấm quậy phá nho nhỏ một phen, Hàn gia chịu thiệt, không muốn đắc tội tới chết với đám Diệp gia, Triệu gia, cho nên quyết định nghị hòa, chia một miếng thịt cho bọn họ.”
“Nhưng không biết như thế nào, ngay tại thời điểm mấu chốt nghị hòa, lão gia tử Hàn gia thế mà bị một đám mã tặc giết.”
“Hàn gia cảm thấy là bọn Diệp Hạo, Triệu Văn Nghĩa làm, cho nên triệu tập các đạo nhân mã muốn báo thù.”
“Trần gia, Thôi gia bên này cũng không chút nào yếu thế, cũng kéo người ở các nơi.”
Phúc bá dừng một chút, tiếp tục nói: “Mấy ngày hôm trước hai bên ở ngoài Hàn gia trấn đại chiến một trận, nghe nói có gần vạn người tham gia.”
“Chín thành gia tộc của Ngọa Ngưu sơn đều cuốn vào.”
“Hai bên ước chừng đánh một ngày, cuối cùng bởi vì Tuần Phòng quân đột nhập Hàn gia trấn, bắt một đám cao tầng Hàn gia, dẫn tới phương diện Hàn gia như rắn mất đầu, cuối cùng tan tác.”
Lê Tử Quân nghe nói Hàn gia tan tác, trong lòng nhất thời thoải mái hơn không ít.
Hắn vừa muốn đi tìm Hàn gia phiền toái đây.
Ai biết Hàn gia thế mà bị thu thập rồi.
“Bây giờ bên đó tình huống như thế nào?”
“Hàn gia là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.”
Phúc bá nói: “Bọn họ tuy tan tác, nhưng thế lực còn sót lại vẫn như cũ không nhỏ.”
“Bây giờ bọn Triệu Văn Nghĩa, Diệp Hạo đang tụ tập nhân mã đả kích thế lực còn sót lại của Hàn gia, tiếp quản địa bàn của Hàn gia.”
“Không ngờ mấy tiểu tử này thật sự làm được, thế mà có thể đánh ngã Hàn gia.”
Lê Tử Quân không khỏi nhìn Diệp Hạo, Triệu Văn Nghĩa bằng ánh mắt khác xưa.
“Đúng rồi, ngươi vừa rồi nói Tuần Phòng quân chúng ta tham chiến, đây là có chuyện gì?” Lê Tử Quân lại hỏi.
“Bây giờ lưu thủ Lâm Xuyên phủ là đô úy Phi Báo doanh Đỗ Tuấn Kiệt, hắn cùng Diệp gia đi lại gần gũi.”
“Một lần này cuốn vào, nhắm chừng là bởi Diệp gia.”
“Hừ, lấy Tuần Phòng quân ta đi tranh đoạt lợi ích riêng, Đỗ Tuấn Kiệt này đáng chết!”
Lê Tử Quân tuy cảm thấy bọn Diệp Hạo, Triệu Văn Nghĩa đáng đánh.
Nhưng Đỗ Tuấn Kiệt tự tiện điều động Tuần Phòng quân tham chiến, điều này làm hắn vẫn rất khó chịu.
Quân đội sao có thể tùy tiện điều động?
Nhưng tức là tức ở chỗ, Đỗ Tuấn Kiệt không trải qua xin chỉ thị đã tự tiện làm chủ.
Nhưng kết quả hắn vẫn rất hài lòng, hắn cảm thấy Tuần Phòng quân tham gia, trái lại cũng không tính là chuyện xấu.