Chương 366: Chỉ trích (1)
Chương 366: Chỉ trích (1)
Chỉ cần lá bài này đánh ra, tội danh mưu nghịch của Hàn gia bị khẳng định, vậy Ngọa Ngưu sơn Hàn gia cũng không bò dậy được nữa.
Đến lúc đó Lâm Xuyên Ngô gia không chỉ không dám nhúng tay chuyện Ngọa Ngưu sơn, chỉ sợ còn phải vội vàng cắt đứt quan hệ với Hàn gia.
Chỉ cần chặn được Lâm Xuyên Ngô gia nhúng tay, vậy Diệp gia bọn họ cũng có thể ổn định cục diện Ngọa Ngưu sơn.
Bọn họ liền có đủ thời gian đi tiêu hóa một miếng thịt béo này.
Lê gia hắn tặng một lá bài cho Diệp gia, vậy Diệp gia liền nợ Lê Tử Quân hắn một cái nhân tình.
“Lão gia, ta sẽ đi suốt ngày đêm, hộ tống Lý huyện lệnh đi Giang Châu.”
Phúc bá sau khi biết dụng ý của Lê Tử Quân, cảm thấy lão gia nhà mình quá anh minh rồi.
Dù sao có mọt số thời điểm, nhân tình so với vàng thật bạc trắng còn quý giá hơn.
Lê gia nếu có thể hình thành đồng minh với Diệp gia cái gia tộc này mà nói, vậy về sau vô luận Đông Nam tiết độ phủ xảy ra chuyện gì, bọn họ những đại gia tộc này buộc chung một chỗ.
Đến lúc đó tóm lại là phân lượng nặng một chút, người khác không dám tùy tiện làm gì đối với bọn họ.
“Tuần Phòng quân lưu thủ ở Lâm Xuyên phủ còn có bao nhiêu?”
Phúc bá đang lúc muốn cáo lui, Lê Tử Quân gọi lại hắn, mở miệng hỏi.
Phúc bá làm đại quản gia trung thành và tận tâm của Lê Tử Quân, đối với tất cả đều rõ như lòng bàn tay.
Hắn nghĩ một chút, sau đó trả lời: “Ban đầu Phi Hổ doanh để lại một đô binh mã, về sau lại chiêu mộ hai ngàn tân binh bổ sung.”
“Một lần này bọn họ cuốn vào xung đột Ngọa Ngưu sơn thương vong không ít, nhắm chừng còn có hơn một ngàn người.”
Lê Tử Quân nghĩ một chút, sau đó nói: “Đỗ Tuấn Kiệt đã chết, bên kia không có một người chủ sự cũng không được.”
“Ngươi quay đầu đi điều tra một chút, xem xem bên đó trong quân tướng còn sống ai đi lại gần gũi với người Diệp gia.”
“Nếu cảm thấy thích hợp, đến lúc đó tiếp nhận vị trí đô úy của Đỗ Tuấn Kiệt, bảo Cố Nhất Chu bên kia trực tiếp thăng y lên làm đô úy.”
“Ta quay đầu sẽ đi điều tra.”
Phúc bá lập tức đáp ứng.
“Lão gia, ngài nếu không có chuyện khác, vậy lão nô liền cáo lui?”
“Ừm, đi đi.”
“Hai việc này ta giao cho phải nắm chặt.”
“Vâng.”
Phúc bá cáo lui, để lại một mình Lê Tử Quân ở trong thư phòng.
Hắn một lần này ném cho Diệp gia bên kia hai cành oliu, chỉ xem thái độ cùng phản ứng của Diệp gia bên kia.
Nếu Diệp gia nhận ân tình Lê gia bọn họ, vậy hai nhà có thể tiến một bước thân cận, thậm chí kết làm liên minh cùng tiến cùng lui.
Chỉ cần bọn họ kết làm liên minh, vậy về sau liền không ai dám trêu vào bọn họ.
Khi Lê Tử Quân muốn mượn chuyện một lần này làm một ít văn chương, kéo gần lại quan hệ với Diệp gia, Lâm Xuyên Ngô gia cũng đang tổ chức hội nghị khẩn cấp, bàn bạc kế sách ứng đối ở Ngọa Ngưu sơn.
…
Lâm Xuyên phủ, trang viên Ngô gia.
Từng lên gia đinh lưng hùm vai gấu thủ vệ ở các nơi, đề phòng nghiêm ngặt.
Đại lão Ngô gia hoặc cưỡi ngựa hoặc ngồi kiệu, từ bốn phương tám hướng hội tụ ở đây.
Ngô Thế Minh cũng từ địa khu Ngọa Ngưu sơn phong trần mệt mỏi chạy về báo cáo tình huống.
Hắn vừa xuống ngựa, một thân tín của hắn đã vội vã đi lên đón.
“Lão gia!”
Thân tín dắt ngựa thay Ngô Thế Minh.
Ngô Thế Minh trèo xuống ngựa, ném dây cương cho thân tín.
Hắn nhìn đám hộ vệ chân chạy thủ vệ lượng lớn ngựa cùng xe ngựa, sắc mặt nghiêm túc.
“Có những ai tới?”
Ngô Thế Minh hỏi thân tín.
Thân tín trả lời: “Tộc trưởng, người của nhị phòng, tam phòng, tứ phòng cùng ngũ phòng đều đến rồi.”
“Bọn họ ồn ào muốn hướng ngài khởi binh vấn tội đó.”
Thân tín ghé đến trước mặt Ngô Thế Minh, nói: “Mới vừa rồi tộc trưởng bảo ta truyền lời cho ngài, đợi lát nữa đi vào nếu như bị bọn họ chỉ trích, phải lấy đại cục làm trọng.”
“Hừ, một lũ hề nhảy nhót mà thôi.”
Ngô Thế Minh bĩu môi nói: “Nếu là không có đại phòng chúng ta thay bọn họ che gió chắn mưa, bọn họ có thể sống tiêu dao như bây giờ?”
Ngô Thế Minh nói xong, sải bước đi về phía trang viên.
“Ra mắt tứ thiếu gia!”
“Bái kiến tứ gia!”
“...”
Một ít con cháu trung tâm Ngô gia tụ tập ở cửa trang viên gặp Ngô Thế Minh sải bước đi đến, bọn họ chào, đồng thời tránh ra một con đường.
Ngô Thế Minh khẽ gật đầu đối với mọi người, xem như chào hỏi.
Ngô Thế Minh làm người Ngô hệ đại phòng nhất mạch, mấy năm qua được tộc trưởng coi trọng, leo lên rất nhanh.
Rất nhiều việc làm ăn của Ngô hệ đều là giao cho Ngô Thế Minh xử lý.
Địa vị hắn hôm nay ở trong Ngô hệ cũng hết sức quan trọng, mọi người không dám xem nhẹ hắn.
“Tứ thiếu gia, đám người tộc trưởng đều ở đại sảnh chờ ngài đó.”
Ngô Thế Minh xuyên qua hành lang gấp khúc hai bên mọc đầy hoa cỏ tinh xảo.
Vừa mới tiến vào tiền viện, một đại quản sự Ngô hệ chờ ở trước bậc thang chủ động lên đón vài bước, tiến lên chào.
“Ừm.”
Ngô Thế Minh quay đầu, mở miệng phân phó với hơn mười hộ vệ tùy tùng hắn: “Các ngươi cứ ở bên ngoài chờ ta.”
“Vâng, lão gia.”
Ngô Thế Minh sau khi nói xong, sửa sang lại áo bào của mình một phen, hít sâu một hơi, bước về phía đại sảnh.
Trong đại sảnh rộng rãi sáng ngời, mấy ông lão khuôn mặt uy nghiêm đang thấp giọng nói chuyện với nhau.