Chương 368: Quyết sách (1)
Chương 368: Quyết sách (1)
“Bằng không lấy Diệp gia, Triệu gia thế lực ngoại lai bực này, lại nào có khả năng dễ dàng đoạt đi Ngọa Ngưu sơn?”
Ngô Thế Minh vô cùng đau đớn nói: “Một lần này Ngọa Ngưu sơn gặp chuyện, nói rõ nội bộ Ngô gia chúng ta có vấn đề rất lớn.”
“Chúng ta mấy năm nay bày sạp quá lớn, chuyện gì cũng phải chen vào một chân.”
“Hơn nữa chúng ta thu không ít gia tộc, các gia tộc này tốt xấu lẫn lộn.”
“Rất nhiều người giơ cờ hiệu Ngô gia chúng ta kiêu ngạo ương ngạnh, đắc tội không ít người.”
“Một lần này nhiều người như vậy nhằm vào Hàn gia cùng Ngô gia chúng ta, có thể nói Ngô gia chúng ta đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.”
“Nội bộ chúng ta nếu không dốc sức chỉnh đốn, vậy về sau không chỉ đánh mất Ngọa Ngưu sơn, còn có khả năng trêu vào họa diệt tộc.”
“Ta đề nghị vứt bỏ Ngọa Ngưu sơn, nhường cho Diệp gia Triệu gia.”
Ngô Thế Minh mở miệng nói: “Một miếng thịt lớn như vậy, để bọn họ đi tranh đoạt, Ngô gia chúng ta bứt ra, sợ bị người ta liên tục rút máu.”
“Chúng ta phải toàn diện co rút lại làm ăn, chỉnh đốn nội bộ, chỉ có như vậy, Ngô gia ta mới không còn bị người ta chia miếng ăn!”
“Bằng không, một khi chúng ta lâm vào trong tranh đoạt Ngọa Ngưu sơn, chắc chắn tiến một bước đắc tội Diệp gia cùng Triệu gia.”
“Kết thù với hai đại gia tộc này, vậy đến lúc đó chính là cục diện không chết không thôi.”
“Lấy tình trạng bây giờ của Ngô gia chúng ta, khẳng định sẽ thua.”
“Quân tử báo thù, mười năm không muộn!”
“Ngô gia chúng ta bây giờ không thể để ý được mất một khu vực riêng lẻ, ánh mắt phải đặt xa một chút...”
Một đám cao tầng Ngô hệ không muốn từ bỏ Ngọa Ngưu sơn một miếng thịt này.
Nhưng Ngô Thế Minh lại từ trong chuyện này phát hiện nguy cơ Ngô gia đối mặt, muốn bứt ra, ý kiến của hai bên đã xảy ra phân liệt.
…
“Thứ của Ngô gia chúng ta, dựa vào cái gì phải nhường cho người khác?”
Đề nghị của Ngô Thế Minh, lập tức bị người thế hệ trước của Ngô hệ phản đối.
“Nhớ ngày đó chúng ta giúp Hàn gia lấy Ngọa Ngưu sơn, Ngô gia ta cũng trả giá không ít!”
“Mộ rất nhiều con em Ngô gia ngay tại Ngọa Ngưu sơn bên kia!”
Một người thế hệ trước của Ngô hệ lên án mạnh mẽ Ngô Thế Minh nói: “Ngươi một câu không cần nữa nhẹ tênh, vậy liền không cần nữa à?”
“Ngươi làm sao xứng đáng với các con em Ngô gia đã mất?”
Có người phụ họa theo nói: “Ngươi quả nhiên là thằng nhỏ bán ruộng của gia đình không đau lòng!”
Ngô Thế Minh đối chọi gay gắt nói: “Các ngươi biết bây giờ xen vào là hậu quả thế nào không?”
“Thịt Diệp gia, Triệu gia ăn vào miệng, chẳng lẽ còn sẽ nhổ ra hay sao?”
“Một khi chúng ta hãm ở Ngọa Ngưu sơn, lực lượng Ngô gia ta sẽ cuồn cuộn không ngừng bị tiêu hao!”
“Nếu có thể nhìn thấy phần thắng, cho dù là tiêu hao cũng không sao cả.”
“Nhưng tình huống bây giờ là, chúng ta không có bất cứ phần thắng nào!”
Ngô Thế Minh thở phì phì nói: “Chỉ cần động thủ, vậy chính là ngươi chết ta sống, phe thất bại sẽ có họa diệt tộc!”
“Hừ, ta thấy Ngô Thế Minh ngươi là sợ rồi hay sao!”
“Huyết tính của ngươi đâu?”
Một trưởng bối Ngô hệ nói: “Người ta cũng giẫm lên mặt ngươi rồi, ngươi có thể nhịn, lão tử không nhịn được!”
Có người theo sát sau phụ họa: “Người ta khiêu khích Ngô gia chúng ta như vậy, chúng ta nếu không có phản ứng gì, vậy người khác nhìn chúng ta thế nào?”
“Ai không biết còn cho rằng chúng ta sợ bọn hắn đó.”
“Ngô gia chúng ta tốt xấu gì cũng là đại tộc có mặt mũi, một lần này nếu chắp tay nhường Ngọa Ngưu sơn, vậy chúng ta có mặt mũi nào đi gặp người ta?”
“Đến lúc đó Ngô gia chúng ta chỉ sợ sẽ trở thành trò cười cho mọi người nha.”
Ngô gia bây giờ gia nghiệp lớn, bọn họ không thiếu bạc, không thiếu địa vị, cũng rất xem trọng mặt mũi.
Diệp gia, Triệu gia liên thủ nhằm vào thế lực phụ thuộc bọn họ.
Thế này hoàn toàn không để bọn họ vào mắt mà.
Cho nên đại bộ phận cao tầng Ngô hệ đều có khuynh hướng phản kích, bằng không không qua được trên mặt mũi.
“Chúng ta bây giờ ẩn nhẫn, cũng không phải sợ bọn họ.”
Ngô Thế Minh tận tình khuyên bảo: “Chờ chúng ta chỉnh hợp xong nội bộ, lại lôi kéo một ít đồng minh.”
“Làm đầy đủ chuẩn bị, vậy đến lúc đó vẫn có thể đi đoạt lại Ngọa Ngưu sơn.”
“Mấy năm nay chúng ta nhúng tay khắp nơi, đắc tội không ít người.”
“Một lần này phản kích nếu thất bại, vậy ảnh hưởng đối với chúng ta càng lớn hơn nữa.”
“Chỉ sợ đến lúc đó không cần Diệp gia, Triệu gia ra tay, những kẻ thù kia của chúng ta sẽ lao lên xé nát chúng ta.”
Một trưởng bối của Ngô hệ tam phòng khoát tay nói: “Ngươi hôm nay cho dù là nói nở hoa, ta cũng không đồng ý từ bỏ Ngọa Ngưu sơn.”
Khi hai bên tranh luận không ngớt, tộc trưởng trong lúc nhất thời cũng khó xử.
Ngọa Ngưu sơn là phạm vi thế lực cố hữu của Ngô gia bọn họ.
Bây giờ bị người ta cướp đoạt, bọn họ đúng ra nên tiến hành phản kích.
Nhưng đối thủ rất mạnh, một khi ra tay, thì không có dư địa quay về.
Nhưng nếu không phản kích, bọn họ không chỉ mất đi một tài nguyên lớn, còn có thể trở thành trò cười, sẽ khiến gia tộc bọn họ hổ thẹn.
“Các ngươi đừng vội khắc khẩu.”
Tộc trưởng nhìn mọi người một lượt, mở miệng nói: “Đều là người nhà, không cần thiết tranh cãi đỏ mặt tía tai, tổn thương hòa khí.”