Chương 370: Cây đổ bầy khỉ tan
Chương 370: Cây đổ bầy khỉ tan
Hàn gia thất bại ở trong tranh đấu với đám người Diệp Hạo.
Hôm nay một đám cao tầng Hàn gia bị bắt, con cháu Hàn gia cũng chạy tứ tán khắp nơi.
Đối mặt người dưới trướng Diệp Hạo càn quét, người Hàn gia trở thành chó nhà có tang, chỉ có thể trốn khắp nơi.
Đám con em Hàn gia này ngày xưa sống an nhàn sung sướng, hôm nay màn trời chiếu đất, thê thảm vô cùng.
“Ngươi, một cái đùi gà.”
“Ngươi, một cái cánh gà.”
“...”
Tam bá xé gà rừng, chia nó cho con em Hàn gia.
Gia đinh hộ vệ chung quanh thấy một màn như vậy, nhất thời không hài lòng.
Dựa theo cách chia như vậy, bọn họ còn phải đói bụng.
“Tam lão gia, cũng chia một con gà cho chúng ta đi, chúng ta cũng vài ngày chưa có gì vào bụng rồi.”
Một quản sự Hàn gia ăn nói khép nép mở miệng khẩn cầu.
Tam bá nhìn quản sự cùng gia đinh hộ vệ Hàn gia một lần, lại nhìn mấy con gà rừng nướng còn sót lại, nhất thời mặt lộ vẻ sắc lạnh.
“Các ngươi không phân biệt được lớn nhỏ nữa phải không?”
Tam bá mắng: “Người Hàn gia chúng ta cũng không đủ chia đâu, nào có phần cho các ngươi?”
“Các ngươi đám phế vật này, bảo các ngươi đi kiếm cái ăn, các ngươi chỉ kiếm về mấy con gà rừng!”
“Lão tử không đánh các ngươi đã là khai ân ngoài định mức rồi, các ngươi thế mà còn có mặt mũi đòi ăn, nể mặt các ngươi quá rồi phải không!”
Quản sự tội nghiệp nói: “Tam lão gia, chúng ta cũng muốn kiếm một ít lợn rừng trở về, nhưng thật sự là không còn sức nha.”
“Ngài chia cho chúng ta một con gà rừng, chúng ta ăn no bụng, liền có sức đi săn thú.”
“Mẹ kiếp, ngươi bây giờ dám cò kè mặc cả với lão tử phải không!”
Tam bá đi lên, giơ chân hướng về quản sự đạp một cước.
Quản sự bị đạp lảo đảo một cái, trực tiếp ngã xuống đất.
“Ngươi nói lão tử cần ngươi có ích gì? ?”
Tam bá lại hung hăng đạp mấy cước đối với quản sự Hàn gia.
“Đồ ăn cũng không kiếm về được, ngươi sao không chết ở bên ngoài đi!”
Nhìn thấy tam bá đánh quản sự, gia đinh hộ vệ chung quanh đều phẫn nộ.
Bọn họ một đường xung phong liều chết, hộ tống mấy tên con em Hàn gia này xông ra khỏi vòng vây.
Không có công lao cũng có khổ lao chứ?
Nhưng mấy vị lão gia này của Hàn gia không có chút nào cảm kích, ngược lại cay nghiệt đối với bọn họ.
Dọc đường có chút hầu hạ không ổn, liền tay đấm chân đá.
Bọn họ biết Hàn gia một lần này gặp đại nạn, mấy vị lão gia tâm tình không tốt.
Nhưng cái này lại không trách được bọn họ, sao có thể lấy bọn họ xả giận chứ?
“Lão tử đánh chết ngươi!”
“Hàn gia chúng ta tuy gặp nạn, các ngươi lũ chó này liền cánh cứng cáp rồi phải không!”
“A?”
“Con mẹ nó, cũng dám cò kè mặc cả với lão tử, ngươi là chán sống rồi hả!”
Tam bá đánh quản sự Hàn gia, mệt đến thở hồng hộc.
Quản sự Hàn gia chưa được ăn, sức phản kháng cũng không có, chỉ là kêu thảm cầu xin tha thứ.
“Các ngươi đều nghe rõ cho lão tử!”
“Hàn gia chúng ta còn có Ngô gia đứng sau lưng!”
“Hàn gia chúng ta sớm hay muộn sẽ đứng lên!”
“Các ngươi đừng cho rằng Hàn gia chúng ta gặp nạn, liền cảm thấy Hàn gia chúng ta không được, liền có tâm tư khác.”
“Nếu ai còn dám bất kính với lão tử, lão tử giết chết người kẻ đó!”
Đối mặt lời của tam bá, một đám gia đinh hộ vệ cúi đầu, câm như hến.
Tam bá sau khi đánh quản sự Hàn gia một trận, lúc này mới một lần nữa chia đồ ăn cho con em Hàn gia.
Con em Hàn gia sau khi lấy được gà rừng nướng, bắt đầu ăn như hùm như sói.
Gia đinh hộ vệ chung quanh thấy một màn như vậy, ai cũng nhịn không được nuốt nước bọt.
Một gia đinh đói quá đột nhiên đứng lên.
Hắn chợt rút ra trường đao bên hông.
Động tác của hắn nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
“Ngươi làm gì!”
Tam bá nhìn thấy gia đinh này rút trường đao, quát lớn.
Gia đinh này đi thẳng về phía tam bá, lớn tiếng chất vấn.
“Chúng ta đi bắt gà rừng, dựa vào cái gì không cho chúng ta ăn!”
“Các ngươi tính là cái gì...” Tam bá mắng.
“Phập!”
Tam bá còn chưa nói xong, trường đao trong tay gia đinh này đã đâm vào ngực tam bá.
“Ngươi, ngươi...”
Tam bá không ngờ tên gia đinh này thế mà dám ra tay, hắn cúi đầu nhìn trường đao đâm vào ngực mình, vẻ mặt tràn đầy không dám tin.
Con cháu Hàn gia chung quanh đang ăn như hùm như sói đều ngây dại.
“Hàn gia các ngươi không coi chúng ta là người, lão tử đã sớm chịu đủ rồi!”
“Lão tử không hầu hạ nữa!”
Gia đinh kia rút trường đao, lại hung hăng đâm một đao.
“Hàn gia các ngươi cũng ngã rồi, ngươi còn ở nơi này giả bộ sói đuôi to cái gì!”
“Các huynh đệ, cắt đầu bọn hắn, chúng ta đầu nhập Triệu gia đi!”
Gia đinh này lúc nói chuyện, túm tóc tam bá, trường đao cứa qua cổ hắn.
Máu tươi phun tung toé, thi thể không đầu của tam bá trượt ngã xuống đất.
“Ôi má ơi!”
Con cháu Hàn gia chung quanh ôm gà rừng gặm thấy một màn như vậy, bị dọa sắc mặt trắng bệch.
Bọn họ ném gà rừng trong tay, hoảng sợ muốn chạy.
Gia đinh hộ vệ chung quanh nhìn nhau một cái, vung đao lao về phía con em Hàn gia.
“Phập!”
“A!”
Một con cháu Hàn gia vừa chạy ra vài bước, đã bị một gia đinh đuổi kịp, một đao chém ngã xuống đất.
Con cháu Hàn gia kia sau khi bị thương, hoảng sợ bò ở trên mặt đất.