Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 377 - Chương 377: Tới Cửa Đối Chất (2)

Chương 377: Tới cửa đối chất (2) Chương 377: Tới cửa đối chất (2)

Hắn cảm thấy Trương đại nhân đột nhiên tới cửa, nhắm chừng có liên quan với gã này, điều này làm trong lòng hắn càng thêm thấp thỏm.

Hắn sau khi đón Trương Vân Xuyên vào trong phủ, sốt ruột không chờ nổi mở miệng hỏi.

“Trương đại nhân, có phải Thẩm Đại Tài tên chó này chọc tới ngài hay không?” Triệu Lập Bân thật cẩn thận thử.

Trương Vân Xuyên quay đầu nhìn chằm chằm Triệu Lập Bân nói: “Chuyện hắn làm ở Thanh Tuyền trấn, ngươi biết tình huống không?”

“Hắn nói là ngươi bày mưu đặt kế.”

...

Triệu Lập Bân sửng sốt.

Hắn nhìn về phía Thẩm Đại Tài đứng ở ngoài phòng khách, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

“Trương đại nhân, ta chỉ là phái hắn đi Thanh Tuyền trấn tiếp thu việc làm ăn cùng ruộng đất Hàn gia.”

Bây giờ Hàn gia thua chạy khỏi Ngọa Ngưu sơn.

Triệu gia là được nâng đỡ lên, toàn diện tiếp quản thứ Hàn gia lưu lại.

Triệu Lập Bân những ngày qua bận sứt đầu mẻ trán, cho nên cũng không có thời gian đi chú ý chuyện Thanh Tuyền trấn.

“Thẩm Đại Tài, ngươi lăn qua đây!”

Triệu Lập Bân sau khi ý thức được chuyện xảy ra ở trên người Thẩm Đại Tài, lập tức lạnh lùng quát một tiếng.

Thẩm Đại Tài vừa lăn vừa bò vào phòng khách, quỳ gối ‘Bịch’ trên mặt đất, cả người phát run.

“Ngươi nói xem, ngươi đã làm chuyện gì ở Thanh Tuyền trấn? ?” Triệu Lập Bân trừng mắt nhìn Thẩm Đại Tài, lớn tiếng hỏi.

“Ta, ta... Thiếu gia, ta bị lòng tham che mắt, thu của mấy gia tộc không ít bạc.”

Thẩm Đại Tài vốn cho rằng thu một ít bạc là việc nhỏ.

Nhưng không ngờ Trương tiếu quan hăng hái như vậy, thế mà kéo hắn giáp mặt đối chất.

Hắn biết không giấu được, đành phải ói ra tình hình thực tế.

“Còn xin thiếu gia xem ở trên phần làm trâu làm ngựa nhiều năm, tha tiểu nhân một lần, cũng không dám nữa...”

Cả người Thẩm Đại Tài phát run, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.

Hắn đây là giơ cờ hiệu Triệu gia, ở giữa kiếm lời túi tiền riêng, có thể nói là phạm vào kiêng kị.

“Ta bảo ngươi đi tiếp quản việc làm ăn cùng ruộng đất của Hàn gia, ai bảo ngươi đi thu bạc của gia tộc khác!”

Triệu Lập Bân sau khi tìm hiểu xong tiền căn hậu quả sự việc, tức giận đến mức sắc mặt xanh mét.

“Thiếu gia, ta sai rồi, ta không dám nữa...”

Thẩm Đại Tài ra sức dập đầu cầu xin tha thứ.

Trương Vân Xuyên vẫn luôn quan sát biểu hiện của Triệu Lập Bân, nhìn hắn tựa như cũng không biết tình huống.

“Trương đại nhân, tên chó này tự tiện chủ trương, thu bạc gia tộc khác, là ta quản lý bên dưới không nghiêm, còn xin Trương đại nhân thứ tội.”

Triệu Lập Bân cũng rốt cuộc biết Trương Vân Xuyên vì sao sẽ đích thân tới cửa.

Tự tiện thu bạc gia tộc địa phương, đây chính là bóc lột ức hiếp.

Trương Vân Xuyên cường điệu mãi, một lần này đánh sập Hàn gia, bọn họ phải kịp thời cướp đoạt địa bàn cùng việc làm ăn của Hàn gia.

Dù sao trừ bọn họ, còn có bọn Trần gia, Thôi gia cũng đang cướp đoạt địa bàn.

Phía sau lưng bọn họ đều có người, ai cướp được nhiều, phải xem bản lãnh mỗi người.

Vì thế, bọn họ phải đả kích phần tử ngoan cố trung với Hàn gia, lôi kéo phái trung gian cùng những kẻ muốn đầu nhập vào bọn họ.

Nhưng người do Triệu gia hắn phái đi chưa chấp hành một chính sách này, ngược lại là giơ cờ hiệu Triệu gia, ở giữa kiếm lời túi tiền riêng, phá hư danh tiếng của Triệu gia.

Ngăn cản người vốn muốn đầu nhập vào bọn họ ngoài cửa, thậm chí đẩy về phía đối thủ.

“Hắn nói việc này là ngươi bày mưu đặt kế, xem ra hắn nói dối.”

Trương Vân Xuyên nói: “Ngươi đã không biết tình huống, vậy chuyện này tới chỗ hắn là dừng.”

“Ngươi xử trí hắn như thế nào, ta không quản.”

Trương Vân Xuyên nhắc nhở Triệu Lập Bân: “Nhưng ta vẫn tốt bụng nhắc nhở ngươi một câu.”

“Trương đại nhân ngài nói, ta nghe.” Vẻ mặt Triệu Lập Bân đầy cung kính.

“Tuần Phòng quân nâng đỡ Triệu gia các ngươi lên, đó là bởi vì Tuần Phòng quân chúng ta rất nhiều chuyện không tiện ra mặt, cần các ngươi đi làm.”

“Bây giờ Hàn gia bị đánh tan, chúng ta cần là mang địa bàn, việc làm ăn cùng nhân thủ của bọn họ tiếp thu toàn bộ, để lớn mạnh bản thân chúng ta.”

“Hắn giơ cờ hiệu Triệu gia các ngươi, ức hiếp bóc lột các gia tộc kia, tương đương là đẩy những người đó về phía Trần gia, Thôi gia.”

“Đến lúc đó bọn họ các gia tộc cùng thế lực này đều đầu phục Trần gia, Thôi gia, cho dù ta có thể hài lòng, vậy Diệp thiếu gia có thể hài lòng sao?”

“Các ngươi chuyện này nếu làm không tốt, vậy ai còn dám dùng Triệu gia các ngươi?”

Triệu Lập Bân nghe xong một đoạn lời này, sau lưng toát mồ hôi lạnh.

Mấy ngày nay hắn bận sứt đầu mẻ trán, căn bản không có thời gian đi điều tra kỹ phía dưới.

Nếu không phải Trương Vân Xuyên hôm nay nhắc nhở, nhắm chừng bọn họ đã làm hỏng việc lớn.

“Trương đại nhân yên tâm, ta lập tức chỉnh đốn nhân thủ phái ra!”

Triệu Lập Bân lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Ta cũng sẽ nghiêm trị Thẩm Đại Tài, ta tự mình đi tới cửa xin lỗi các đại gia tộc...”

Triệu Lập Bân sau khi tiễn bước Trương Vân Xuyên, sắc mặt nhất thời âm trầm.

Hắn đi tới trước mặt Thẩm Đại Tài quỳ dưới đất, giơ chân liền đạp mạnh xuống.

“A!”

Một cước ôm nỗi hận này trực tiếp đá lên mồm Thẩm Đại Tài.

Thẩm Đại Tài ngửa mặt ngã xuống đất, răng cũng bị đánh bay hai cái.

Triệu Lập Bân nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Thẩm Đại Tài, túm tóc của gã.
Bình Luận (0)
Comment