Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 384 - Chương 384: Tiệc Mừng Công (1)

Chương 384: Tiệc mừng công (1) Chương 384: Tiệc mừng công (1)

“Lão Tam, ngươi nhanh chóng bảo người của chúng ta bên này nhường một chút, nhường chỗ cho huynh đệ Thôi gia.”

“Thôi gia là đại công thần của một lần này, các ngươi sao có thể sắp xếp bọn họ ngồi bên ngoài chứ.”

Triệu Lập Bân phân phó đối với Triệu lão tam.

“Vâng!”

Triệu lão tam chạy vội tới đại sảnh, hướng đám đông tai to mặt lớn của gia tộc cùng thế lực Triệu hệ bên này nói rõ tình huống.

“Thôi gia bọn họ muốn ngồi sảnh chính, nhường cho bọn họ là được!”

Có gia chủ dựa vào Triệu hệ đứng lên, nói: “Không phải là ăn một bữa cơm sao, ngồi nơi nào cũng có thể ăn mà.”

“Đúng thế.”

“Cứ như chỉ Thôi gia bọn họ có tư cách ngồi sảnh chính, lúc lần đầu chúng ta đi đánh Hàn gia, cũng thương vong mấy trăm người, nhưng cũng không có ai nhớ rõ nha.”

“Thôi gia hắn chết chính là chết, con em chúng ta chết người ta không đặt ở trong mắt nha.” Có người giọng điệu kỳ quái nói.

“Thôi gia bọn họ một lần này lập công lớn, chúng ta thương vong lại tính là cái gì.”

Các quân quan Tuần Phòng quân cũng đều đồng loạt đứng dậy.

“Thôi gia lợi hại, Tuần Phòng quân chúng ta để Thôi gia lập công ngồi sảnh chính đi, chúng ta ngồi bên ngoài cho mát.”

...

Triệu hệ, Tuần Phòng quân bên này thấy Thôi gia làm ầm ĩ đòi ngồi sảnh chính.

Trong lòng bọn họ cũng đều đặc biệt bất mãn.

Cứ như bọn họ không có tư cách ngồi sảnh chính.

Bọn họ ùn ùn đứng dậy nhường chỗ, cố ý nói chuyện chèn ép người Thôi gia.

Thôi gia một lần này làm ầm ĩ, mục đích là biểu đạt bất mãn, chèn ép Triệu gia cướp công.

Nhưng ai cũng không ngờ, Triệu gia không cứng với bọn họ, ngược lại là ăn nói khép nép như thế.

Thế mà bảo người Triệu gia hệ rời khỏi sảnh chính, bảo Thôi gia bọn họ ngồi vào.

Vậy bọn họ có thể vào ngồi sao?

Ngồi ở sảnh chính đều là người có mặt mũi của các gia tộc.

Bọn họ nếu thật sự ngồi vào, vậy xác định vững chắc đắc tội tới chết với những người này.

Dựa vào cái gì nhường chỗ cho Thôi gia bọn họ?

Vậy thượng tầng lại nên nhìn Thôi gia bọn họ như thế nào?

Sẽ cảm thấy bọn họ không biết điều!

Gia chủ Thôi gia đột nhiên phát hiện, Triệu gia thuận thế mà làm, ngược lại khiến bọn họ có chút đâm lao phải theo lao.

“Các ngươi đám chó này!”

“Mất mặt xấu hổ!”

“Còn thất thần như vậy làm gì, không ăn thì cút!”

Người Thôi gia là hoàn toàn không thể thật sự đi ngồi sảnh chính, vậy là sẽ đắc tội với người ta.

Nhưng nếu lưu lại, lại không biết để mặt mũi vào đâu

Gia chủ Thôi gia đành phải tức giận mắng con cháu Thôi gia, bảo bọn họ cút.

“Ai da, đến cũng đến rồi, đi cái gì chứ.”

Triệu Lập Bân ngăn cản bọn họ, nói: “Vị trí sảnh chính này cũng nhường ra cho các ngươi rồi...”

“Để bọn họ đi!”

“Ta không tin không có bọn họ, tiệc mừng công này còn không tổ chức được!”

Lúc này, Diệp Hạo đứng ở trên bậc thang sảnh chính, lạnh lùng mở miệng.

“Cái này...”

Diệp Hạo mở miệng, Triệu Lập Bân cũng mượn dốc xuống lừa, không ngăn trở nữa.

Một đám con cháu Thôi gia cùng hơn hai mươi người gia tộc nhỏ chỉ có thể xám xịt rời đi.

“Diệp thiếu gia, ta quản giáo không nghiêm, để ngài chê cười rồi, quay đầu ta nhất định thu thập bọn hắn!”

Nhìn thấy Diệp Hạo tức giận, gia chủ Thôi gia khập khiễng đi về phía Diệp Hạo, nhận lỗi.

“Hừ!”

Diệp Hạo không bận tâm gia chủ Thôi gia, xoay người vào đại sảnh.

Triệu Văn Nghĩa nhìn gia chủ Thôi gia một lần, lắc đầu, cũng đi theo vào đại sảnh.

Gia chủ Thôi gia thấy Triệu Văn Nghĩa và Diệp Hạo bất mãn tiến vào đại sảnh, trong lòng hắn ảo não không thôi.

Hắn chỉ là muốn biểu đạt một phen sự bất mãn mà thôi, có gì sai sao?

Bọn họ ở phía trước liều chết liều sống tranh đấu với Hàn gia, bây giờ Triệu gia lại chiếm nhiều địa bàn nhất.

Dựa vào cái gì chứ!

Thượng tầng cũng quá bất công rồi nhỉ.

“Thôi lão gia, mời vào ngồi đi.”

Triệu Lập Bân nhìn thấy gia chủ Thôi gia cô đơn đứng ở dưới bậc thang, trên mặt mang theo sự châm chọc khó có thể che giấu.

Hắn tự nhiên biết suy nghĩ trong lòng gia chủ Thôi gia.

Đơn giản chính là bất mãn đối với Triệu gia bọn họ chiếm lượng lớn địa bàn.

Triệu Lập Bân hắn cũng từng có loại phẫn nộ này.

Cũng có thể đủ hiểu tâm tình gia chủ Thôi gia giờ phút này.

Dù sao lần đầu tiên đối trận với Hàn gia, Triệu gia bọn họ bỏ người bỏ sức, lại ngay cả cơ hội lên mặt bàn cũng không có.

Nhưng muốn được chia đủ lợi ích, bất mãn hữu dụng sao?

Vô dụng.

Tất cả đều lấy thực lực làm hậu thuẫn.

Triệu gia bọn họ có Tuần Phòng quân làm hậu thuẫn, cho nên mới dám lật bàn, mới có hôm nay lật bàn.

Nhưng Thôi gia có cái gì?

Con cháu Thôi gia bọn họ tổn thất thê thảm nặng nề, gia tộc đi theo bọn họ cũng tổn thất thê thảm nặng nề.

Không có thực lực đã dám ra oai phủ đầu, cái này không phải thông minh, mà là ngu xuẩn!

“Triệu Lập Bân, chúng ta chờ xem!”

Con em Thôi gia cùng mấy chục cao tầng gia tộc khác đi theo bọn họ đều tập thể lui ra.

Hắn vị gia chủ Thôi gia này còn ở chỗ này làm gì?

Chờ người khác chế giễu sao?

“Diệp thiếu gia, Triệu thiếu gia.”

Gia chủ Thôi gia hướng về phía sảnh chính chắp tay: “Lão hủ thân thể không khoẻ, cáo lui trước.”

Gia chủ Thôi gia sau khi nói xong, sắc mặt khó coi khập khiễng rời khỏi trang viên Triệu gia.

Mấy chục người Thôi gia cùng cao tầng trận doanh bọn họ lui ra tập thể, trở thành một hồi sóng gió nhỏ của tiệc mừng công.
Bình Luận (0)
Comment