Chương 386: Tham tướng
Chương 386: Tham tướng
Mấy ngày hôm trước tuy Giang Châu bên kia truyền đến tin tức, đại cường đạo “Trương Vân Xuyên” đã đền tội, nhưng hắn vẫn như cũ không dám sơ ý.
Nhỡ đâu đây là quan phủ phát ra đạn sương khói, cố ý dẫn hắn lộ diện thì sao.
“Bọn họ chỉ có mấy chục người?”
Trương Vân Xuyên thấp giọng hỏi.
“Vâng, chỉ mấy chục người.”
“Đừng vội hành động thiếu suy nghĩ, chẳng qua bảo huynh đệ của chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, nếu tình huống không đúng, vậy giết ra ngoài.”
“Lập tức phái người thông báo lão Vương, bảo hắn dẫn người chuẩn bị ở ngoại vi tiếp ứng ta.”
“Vâng!”
Bên người Trương Vân Xuyên lúc nào cũng dẫn theo một đám thân tín tinh nhuệ, phòng bị chính là lúc thân phận bại lộ thoát thân.
…
Trên đường lớn, tiếng vó ngựa ầm ầm, khói bụi bốc lên.
Một đội kỵ binh đội nón mặc giáp vây quanh tham tướng Chu Hào đang giục ngựa phi nhanh.
“Giá!”
“Giá!”
Đội kỵ binh này đằng đằng sát khí, người đi đường trên đường lớn nhìn thấy đám kỵ binh, sắc mặt kinh hoảng né tránh nhường đường.
Thẳng đến khi một đội kỵ binh này đi xa, người đi đường lúc này mới dám chưa hết kinh hồn trở lại trên đường lớn.
Không bao lâu, tham tướng Chu Hào dẫn đội kỵ binh đến ngoài cửa trang viên Triệu gia.
Đối mặt một đội binh tướng đột nhiên đến, quản sự cùng gia đinh bên ngoài Triệu gia đều vẻ mặt ngẩn ra.
Bọn họ căn bản không nhận ra người tới, cũng chưa nghe nói địa khu Ngọa Ngưu sơn có tướng quân muốn dự tiệc.
Nhưng nhìn đối phương trang bị hoàn mỹ, tướng lĩnh cầm đầu uy vũ bất phàm, rất hiển nhiên rất có lai lịch.
“Mau đi hướng đại thiếu gia bẩm báo.”
Một quản sự Triệu gia ở sau khi kinh ngạc vài giây, đẩy một gia đinh bên cạnh đang không biết làm sao.
Gia đinh đó xoay người hướng về trong trang viên đang tổ chức tiệc rượu nâng chén vui vẻ chạy đi.
Quản sự sau khi hít sâu một hơi, sải bước nghênh đón.
“Không biết cao tính đại danh tướng quân?”
Quản sự cố nén lực áp bách đập vào mặt, chắp tay hỏi tham tướng Chu Hào.
Chu Hào nhìn một lần trang viên Triệu gia đang tràn đầy không khí vui vẻ.
“Nơi này là trang viên Triệu gia phải không?” Tham tướng Chu Hào hỏi.
“Bẩm tướng quân, đúng rồi.” Quản sự thành thành thật thật trả lời.
“Vậy không đi nhầm chỗ.”
Tham tướng Chu Hào xuống ngựa, cười nói: “Ta là Tuần Phòng quân tham tướng Chu Hào đến từ Ninh Dương phủ.”
“Nghe nói các ngươi nơi này đang uống rượu, Triệu thiếu gia và Diệp thiếu gia cũng ở chỗ này, cho nên ta đặc biệt đến xin một chén rượu.”
Đối mặt tham tướng Chu Hào không mời tự tới, quản sự Triệu gia giật mình, đồng thời càng thêm cung kính.
Phải biết rằng tham tướng này ở Đông Nam tiết độ phủ đó là tướng lĩnh tay nắm thực quyền.
Chỉ cần trở thành tham tướng, vậy liền có thể độc lập lĩnh quân.
Bây giờ có tham tướng tới cửa, điều này làm hắn cũng được yêu mà sợ.
“Thảo dân bái kiến tham tướng đại nhân.” Quản sự ôm quyền hành lễ tham bái.
“Tướng quân có thể tới trang viên Triệu gia chúng ta, Triệu gia ta vô cùng vinh hạnh.”
“Triệu gia chúng ta chưa nghênh đón từ xa, còn xin tướng quân bao dung.”
“Không sao, không sao.” Chu Hào xua tay.
Quản sự Triệu gia cung kính nói: “Mời tướng quân cùng các vị quân gia đi vào ngồi.”
Mới vừa rồi mấy chục cao tầng trận doanh bọn Thôi gia đồng loạt rời khỏi bữa tiệc, vừa lúc trống ra không ít vị trí.
Thấy vị tướng quân này là bạn không phải địch, là tới uống rượu.
Quản sự Triệu gia thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời vội vàng mời đám người tham tướng Chu Hào đi vào.
Tham tướng Chu Hào vừa mới tiến vào trong sân, tiếu quan Trương Vân Xuyên cùng Triệu gia đại thiếu gia Triệu Lập Bân cùng nhau đi ra đón.
Trương Vân Xuyên vừa rồi nghe thấy người Ninh Dương phủ tới, cũng bị dọa nhảy dựng.
Còn cho rằng thân phận của hắn bại lộ, Ninh Dương phủ phái người truy bắt mình.
Nhưng rất nhanh Quân Tình ti bên kia vừa rồi lại đưa tin tức tới, nói tham tướng Chu Hào lần này đến Ninh Dương phủ, không phải là truy bắt hắn, Trương Vân Xuyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thấy tham tướng Chu Hào đến ngoài cổng, hắn và Triệu Lập Bân cùng nhau đi ra đón.
Hắn là tiếu quan Tuần Phòng quân, Chu Hào là tham tướng mới nhận chức của Tuần Phòng quân.
Có thể nói Chu Hào xem như thủ trưởng của Trương Vân Xuyên hắn, hắn không có đạo lý không nghênh đón.
“Phi Hổ doanh tiếu quan Trương Đại Lang, bái kiến tham tướng đại nhân!”
Trương Vân Xuyên dẫn đầu hướng phía tham tướng Chu Hào hành lễ.
“Trương tiếu quan không cần giữ lễ.”
Chu Hào đánh giá cao thấp Trương Vân Xuyên một phen.
Thấy Trương Vân Xuyên bộ dạng tuy không khôi ngô, lại tương đối dũng mãnh, lập tức hài lòng gật gật đầu.
Bọn họ mấy ngày trước cũng phái người đến Ngọa Ngưu sơn điều tra một phen chi tiết của Trương Đại Lang.
Biết hắn là lưu dân Tần Châu bên kia trốn tới, sau Phi Hổ doanh tăng cường quân bị, lúc này mới chiêu mộ nhập ngũ.
Vẫn luôn cống hiếu ở dưới trướng đô úy Đỗ Tuấn Kiệt, rất vũ dũng.
Nếu chỉ có những thứ này, hắn cót hể cả đời chỉ là một đội quan nhỏ hoặc tiếu quan nhỏ.
Nhưng Trương Đại Lang rất được Giang Châu Diệp Hạo thưởng thức, đi lại rất gần với Diệp gia.
Chính là có một tầng quan hệ này, cho nên Chu Hào mới không thể không phụng mệnh lệnh Lê Tử Quân, tự mình đi Ngọa Ngưu sơn một chuyến.
“Trương tiếu quan, đại danh của ngươi ta sớm có nghe nói nha!”