Chương 389: Quà (1)
Chương 389: Quà (1)
Hắn nhìn Trương Vân Xuyên, nói: “Lê đại nhân luôn luôn coi trọng ngươi người xuất thân trong sạch bực này, chỉ cần ngươi giết giặc tốt, về sau thăng quan tiến chức, tiền đồ không thể hạn lượng nha.”
Chu Hào một câu cũng không nhắc tới đô đốc Tuần Phòng quân Cố Nhất Chu, điều này làm trong lòng Trương Vân Xuyên lập tức hiểu.
Một lần này đề bạt mình là tiễu tặc sứ Lê Tử Quân, mà không phải Cố Nhất Chu.
Tham tướng Chu Hào cũng là người của Lê Tử Quân.
“Xin Chu tướng quân thay ta hướng Lê đại nhân vấn an.” Trương Vân Xuyên nói: “Trương Đại Lang ta thề sống chết nguyện trung thành Lê đại nhân!”
“Tốt, tốt!”
Chu Hào thấy Trương Vân Xuyên thông minh như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Hắn thích giao tiếp với người thông minh.
“Còn có, Diệp thiếu gia đã thưởng thức ngươi, vậy ngươi về sau đi lại nhiều một chút với đám người Diệp thiếu gia.”
Chu Hào cười nói: “Làm tốt quan hệ với bọn họ, đối với Tuần Phòng quân chúng ta cũng vô cùng có lợi.”
“Xin Chu tướng quân giải thích nghi hoặc.”
Trương Vân Xuyên trong lúc nhất thời cũng không rõ, vì sao phải bảo hắn làm tốt quan hệ với Diệp gia.
Lê Tử Quân không phải thích quan quân gốc gác sạch sẽ sao?
Hắn cùng Diệp gia nếu quan hệ chặt chẽ, vậy không sợ hắn làm việc thay Diệp gia?
“Chuyện này chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.”
“Ngươi nghe lời là được.”
Chu Hào cùng Trương Vân Xuyên mới gặp một lần, tự nhiên không dám mang Lê Tử Quân ý tưởng muốn làm tốt quan hệ với Diệp gia kể hết cho hắn.
“Vâng, thuộc hạ nhất định làm tốt quan hệ với Diệp thiếu gia.”
Chu Hào không muốn nói, Trương Vân Xuyên cũng biết điều chưa xét hỏi đến cùng.
“Nhớ kỹ, ngươi và Diệp gia đi lại nhiều là được, quan hệ tốt cũng được, nhưng ngươi chung quy vẫn là người của Tuần Phòng quân.”
Chu Hào sau khi nhìn chung quanh một lần, nghiêm túc nhắc nhở một câu.
“Ngươi nếu khuỷu tay hướng ra ngoài, vậy Lê đại nhân có thể cho ngươi làm đô úy cùng trấn thủ sứ, cũng có thể khiến ngươi không làm được, ngươi hiểu không?”
“Chu tướng quân yên tâm, ta sống là người của Tuần Phòng quân, chết là quỷ của Tuần Phòng quân...”
“Được rồi, được rồi.” Chu Hào cười nói: “Đừng lớn tiếng như vậy, tai ta lại không điếc, trong lòng ngươi biết là được.”
“Hề hề, về sau còn xin Chu tướng quân chiếu cố nhiều hơn.”
Trương Vân Xuyên nói: “Sáng mai, Xuân Hòa lâu, ta mời khách, còn xin Chu tướng quân nể mặt.”
“Tính tiểu tử ngươi hiểu chuyện.”
Chu Hào nhìn Trương Vân Xuyên thông minh lanh lợi, ấn tượng đối với hắn không tệ.
“Các ngươi ở phía sau tán gẫu cái gì thế?”
“Sao cả buổi mới tới đây.”
Trong vườn hoa, Diệp Hạo đang nói chuyện phiếm với Triệu Văn Nghĩa thấy bọn Trương Vân Xuyên cả buổi mới qua đây, tò mò hỏi một câu.
“Diệp đại ca, cái này không phải là Chu tướng quân phát thụ ấn cho ta sao?”
Trương Vân Xuyên chỉ chỉ văn sách tấn thăng cùng thụ ấn trong tay mình vừa nhận.
Bọn Diệp Hạo đều ngẩn ra.
“Thăng quan?”
Diệp Hạo sau khi phản ứng lại, lập tức đứng dậy đi về phía Trương Vân Xuyên.
Không đợi Trương Vân Xuyên trả lời, tham tướng Chu Hào đã giành trước mở miệng.
“Trương huynh đệ có dũng có mưu, là tướng tài hiếm có.”
“Giờ không phải Đỗ Tuấn Kiệt đã chết, Ngọa Ngưu sơn bên này cũng không có một người chủ sự.
Chu Hào cười nói: “Lê đại nhân quyết định bổ nhiệm Trương huynh đệ làm đô úy Phi Hổ doanh Tuần Phòng quân, kiêm nhiệm trấn thủ sứ Tứ Thủy huyện.”
Nghe được Trương Vân Xuyên thăng nhiệm đô úy, còn kiêm nhiệm trấn thủ sứ Tứ Thủy huyện, trong lòng mọi người đều giật mình.
Bọn Diệp Hạo, Triệu Văn Nghĩa đều biết, Trương Đại Lang người này không có bối cảnh gì.
Lúc trước tuy quan hệ gần gũi với Đỗ gia, nhưng hắn xuất thân lưu dân, gốc gác rất sạch sẽ.
Bây giờ thế mà được thượng tầng Lê Tử Quân coi trọng, bổ nhiệm làm đô úy kiêm trấn thủ sứ.
Vận khí của thằng cha này cũng quá tốt rồi nhỉ?
Diệp Hạo sau khi nhìn Chu Hào một cái, lại nghĩ một chút quan hệ của Trương Vân Xuyên với mình, nhất thời trong lòng có vài phần hiểu ra.
Lê Tử Quân này đề bạt Trương Đại Lang quan hệ tốt với mình, có khả năng là hướng Diệp gia mình lấy lòng.
Dù sao Trương Đại Lang một lần này ở Ngọa Ngưu sơn giúp hắn không ít việc, là trợ lực quan trọng.
Sau khi hiểu rõ một tầng này, Diệp Hạo cũng rõ vì sao Chu Hào tự mình đến Ngọa Ngưu sơn.
Lê gia là đích hệ của Đông Nam tiết độ sứ, cho dù là giao hảo, đối với Diệp gia bọn họ mà nói không có điểm gì xấu.
“Trương huynh đệ, chúc mừng chúc mừng nha!”
“Về sau có Trương huynh đệ bảo vệ, vậy chúng ta ở Ngọa Ngưu sơn còn không đi ngang à?”
Diệp Hạo sau khi làm rõ tiền căn hậu quả, tiến lên chắp tay chúc mừng Trương Vân Xuyên.
“Diệp đại ca, ngươi cũng đừng làm tiểu đệ tổn thọ.”
Trương Vân Xuyên cười nói: “Về sau ta còn phải trông cậy vào ngươi chiếu cố nhiều hơn.”
“Ha ha ha ha ——”
“Chúc mừng Trương đại nhân, về sau chúng ta đều phải gọi một tiếng đô úy đại nhân rồi.”
Triệu Văn Nghĩa cũng cất bước hướng về phía trước chúc mừng.
Trương Vân Xuyên nâng đỡ Triệu gia, một lần này núp ở phía sau chiếm tiện nghi lớn.
Hắn đối với Trương Vân Xuyên lúc trước vẫn có một chút ý kiến.
Nhưng bây giờ thấy Trương Vân Xuyên được Lê Tử Quân coi trọng, thăng nhiệm đô úy cùng trấn thủ sứ.
Hắn cũng thay đổi cái nhìn đối với Trương Vân Xuyên, cảm thấy người này không thể đắc tội, phải lôi kéo.