Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 391 - Chương 391: Vồ Ngược

Chương 391: Vồ ngược Chương 391: Vồ ngược

Một chỗ thị trấn bắc bộ Tứ Thủy huyện, trong sòng bạc, náo nhiệt ồn ào.

Rất nhiều dân cờ bạc đang ở bên trong, vây quanh bàn hô to gọi nhỏ đánh bạc.

Vài hán tử mặc áo vải xanh đứng ở bên ngoài sòng bạc phơi nắng, câu được câu không tán gẫu.

“Ài, lão Tứ, ngươi xem cô nàng kia, bộ dạng cũng xinh xắn nha.”

Một hán tử ngồi xổm góc tường, đột nhiên ánh mắt dừng lại ở trên thân một tiểu thiếu phụ xách giỏ trúc.

Mấy hán tử nghe vậy, ánh mắt đều đồng loạt nhìn qua.

“Con quỷ nhỏ này dáng người quá con mẹ nó đỉnh rồi!”

“Mẹ nó, mông còn đánh bên này đánh bên kia, đây là câu dẫn chúng ta à!”

Một hán tử ánh mắt nóng rực, huýt gió một tiếng đối với tiểu thiếu phụ kia.

“Tiểu nương tử, đi làm gì thế?” Hán tử kia vẻ mặt đầy lỗ mãng, khiêu khích hỏi.

Tiểu thiếu phụ xách giỏ trúc đối mặt ánh mắt nóng rực của mấy hán tử ở cửa sòng bạc, sắc mặt có chút bối rối.

Nàng đỏ mặt, bước nhanh hướng về nơi xa đi vội.

“Ha ha ha, tiểu nương tử, đừng đi.”

“Chúng ta cũng sẽ không ăn nàng ——”

Bọn họ nhìn tiểu thiếu phụ đi về phía xa như chạy trốn, cười ha ha.

Đang lúc bọn họ đùa giỡn tiểu thiếu phụ, đột nhiên trong sòng bạc truyền ra tiếng ‘Rầm’.

Bọn họ thu liễm nụ cười trên mặt, xoay người tiến vào sòng bạc.

Bọn họ là người của Ngô gia, một chỗ sòng bạc này bây giờ thuộc về bọn họ tọa trấn.

Bọn họ sau khi tiến vào sòng bạc, nhìn thấy mấy người đang đánh lộn với nhau.

“Chuyện gì thế?”

Hán tử Ngô gia cầm đầu quát to: “Sao lại đánh nhau?”

Nhưng không ai để ý hắn, mấy người đánh lộn mắng chửi nhau vẫn tiếp tục đánh.

“Tất cả dừng tay cho lão tử!”

Hán tử Ngô gia lạnh lùng quát: “Muốn đánh bạc thì cứ đánh bạc, đừng có phá!”

Hắn ở cùng lúc nói chuyện, đưa tay kéo ra một gã đang cưỡi lên một hán tử đánh mạnh.

“Ngươi con mẹ nó là ai hả!”

Hán tử kia không chút khách khí mắng: “Cút ra, đừng xen vào việc của người khác!”

“Ai u!”

“Lão tử hôm nay cứ muốn quản đấy!”

Hán tử Ngô gia lập tức vung tay lên nói: “Xách mấy người bọn hắn tới hậu viện cho ta, ném xuống ao, để bọn hắn bình tĩnh một chút!”

Hán tử trông sòng của Ngô gia tiến lên, muốn bắt lại mấy người đang đánh nhau.

“Muốn gây chuyện trên địa bàn Ngô gia chúng ta, chán sống rồi hả!”

Bọn họ hùng hùng hổ hổ bắt người.

“Ầm!”

Nhưng mấy người này chẳng những chưa dừng tay, ngược lại đấm một cú lên trên mặt hán tử Ngô gia.

Hán tử Ngô gia này bất ngờ không kịp phòng bị, khuôn mặt trúng một cú đấm thật nặng, ngã ngửa xuống đất.

“Con mẹ nó, lấy hàng!”

Hán tử Ngô gia cầm đầu nhìn thấy đối phương không phục quản giáo, còn dám ra tay với bọn họ, lập tức nổi giận đùng đùng.

Hắn xoay người rút ra gậy gỗ giấu ở trong ngăn tủ, muốn đi thu thập mấy tên chó không có mắt này.

Nhưng hắn mới vừa đi ra vài bước, đột nhiên một người đnưgs ở bên cạnh xem náo nhiệt trong sòng bạc lấy ra một cây đoản đao.

Đoản đao trong tay người này chợt đâm vào trên lưng hán tử đầu lĩnh Ngô gia.

“Phập!”

Hán tử đầu lĩnh Ngô gia cảm giác được phần lưng chợt lạnh, sau đó liền cảm giác được đau đớn thấu tim.

Hắn quay đầu nhìn thấy một người xa lạ đang vẻ mặt đầy dữ tợn nhìn chằm chằm mình.

“Phập!”

“Phập!”

Hán tử xa lạ này rút đoản đao ra lại đâm vào.

Ở trong tích tắc, hán tử đầu lĩnh Ngô gia đã bị đâm vài đao.

Hắn rên rỉ một tiếng, thân hình gục ngã xuống đất.

“Có người động đao!”

Mấy người khác của Ngô gia thấy một màn như vậy, sau khi sững sờ, liền giận tím mặt.

“Ra tay!”

Khi người Ngô gia muốn lên hỗ trợ, vài người vừa rồi đánh lộn đều rút ra đoản đao.

“Phập!”

“A!”

Mấy người trông quán của Ngô gia không chút phòng bị đã gặp phải tập kích.

Bọn họ còn chưa sinh ra sức đánh trả, đã lần lượt ngã xuống trong vũng máu.

“Giết người rồi!”

“Chạy mau!”

...

Đám dân cờ bạc vừa rồi còn đang xem náo nhiệt lập tức giải tán, hướng bên ngoài sòng bạc bỏ chạy.

“Đi, đi thôi!”

Mấy hán tử này sau khi ra tay xử lý mấy tên trông quán của Ngô gia, cũng nhanh chóng rút lui chạy mất.

Rất nhanh, tin tức đã truyền tới Ngô gia.

“Cái gì, có người phá quán, còn giết người của chúng ta? ?”

Gia chủ Ngô gia sau khi nghe được người phía dưới bẩm báo, tức giận đến mức sắc mặt xanh mét.

“Ai con mẹ nó kiêu ngạo như vậy, thế mà dám phá quán của chúng ta!”

Ngô gia bọn họ bây giờ vừa mới quay sang đầu nhập Triệu gia, hôm nay quản một trấn, hơn mười thôn.

Cũng liền ý nghĩa, lương thực tiền bạc của trấn cùng thôn về sau đều là bọn họ phụ trách thu, sau đó nộp lên cho quan phủ.

Đương nhiên, quan phủ định ra một cái hạn mức, bọn họ phụ trách trưng thu, cũng sẽ thu thêm một chút lợi ích cho bản thân.

Cùng lúc đó, phàm là làm ăn trong thôn trấn, bọn họ cũng phải rút phần trăm.

Bạc rút phần trăm bọn họ giữ lại hai phần, còn lại nộp lên cho Triệu gia.

Triệu gia lại chuyển giao cho Tuần Phòng quân, hiếu kính người bên trên.

Bây giờ có người phá sòng bạc Ngô gia bọn họ quản lý, đó là đối đầu với Ngô gia bọn họ.

“Phái người đi huyện nói một tiếng cho huyện lệnh đại nhân, bảo trong huyện phái người đến một chút.”

Bây giờ huyện lệnh Tứ Thủy huyện mới nhận chức là Chu Nghiêu, con trai đồng tri Lâm Xuyên phủ.

Giống với Ngô gia, đều đứng về trận doanh Diệp Hạo.
Bình Luận (0)
Comment