Chương 408: Tức giận
Chương 408: Tức giận
Gia đinh kia ăn một cái tát, cũng đầy bụng ủy khuất.
“Quản sự lão gia, giờ tối om, ta... ta nhìn nhầm phương hướng.” Gia đinh thấp giọng giải thích.
“Quay đầu lão tử lại thu thập ngươi!”
Quản sự Trần gia sau khi mắng gia đinh hai câu, nói với Đổng Lương Thần: “Đa tạ Đổng đại nhân nhắc nhở, bằng không chúng ta về Trần gia trang đi.”
Đổng Lương Thần thấy quản sự Trần gia bây giờ còn đang diễn trò, hắn cũng lười dài dòng, trực tiếp vạch trần lời nói dối của gã.
“Ta thấy các ngươi rõ ràng không phải đi nông thôn thu địa tô, là đi đưa đồ ăn cho sơn tặc nhỉ?”
Trần quản sự nghe vậy, trong lòng run lên.
Lời nói dối của hắn bị vạch trần, nụ cười trên mặt hắn đọng lại.
Nhưng hắn phản ứng cũng rất nhanh, nhanh chóng xua tay.
“Đổng đại nhân, cơm có thể ăn bậy, lời cũng không thể nói lung tung nha.”
Quản sự Trần gia cố trấn định giải thích: “Trần gia chúng ta cùng sơn tặc trước nay luôn thủy hỏa bất dung.”
“Ngươi nói chúng ta đi đưa đồ ăn cho sơn tặc, đùa như vậy không vui đâu.”
“Tội danh cấu kết với sơn tặc này, ta một quản sự nho nhỏ không thừa nhận nổi đâu.”
Quản sự Trần gia hướng về Đổng Lương Thần chắp tay, nói: “Đổng đại nhân, ta trước khi trời sáng còn phải chạy đi thu địa tô, ta cáo từ trước.”
Quản sự Trần gia nói xong, nháy mắt ra hiệu với người dưới trướng, muốn đi.
Nhưng gia đinh Trần gia vừa mới xoay người, trường mâu sắc bén của huynh đệ Tuần Phòng quân đã trực tiếp gác lên ngực bọn họ, bọn họ không dám nhúc nhích.
“Đổng đại nhân, ngươi đây là ý tứ gì?”
Ánh mắt quản sự Trần gia hướng về phía Đổng Lương Thần.
“Ha ha.”
Đổng Lương Thần cười lạnh nói: “Trần quản sự, ngươi còn ở đây diễn trò à?”
“Ta thấy ngươi là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
Đổng Lương Thần hạ lệnh với huynh đệ Tuần Phòng quân: “Mang bọn hắn bắt lại cho lão tử!”
“Vâng!”
Huynh đệ Tuần Phòng quân chung quanh giơ đuốc ầm ầm đáp.
Bọn họ nắm trường đao, giơ trường mâu muốn bắt người.
“Các ngươi làm gì!”
“Còn có vương pháp hay không!”
“...”
Một đám gia đinh cùng mã phu Trần gia đều đồng loạt lui về phía sau, trên mặt lộ ra nét bối rối.
“Ầm!”
Một huynh đệ Tuần Phòng quân trực tiếp nện chuôi đao ở trên mặt quản sự Trần gia.
“Ngồi xổm xuống!”
“Ta... ta muốn đi tìm Diệp thiếu gia tố cáo các ngươi!”
Quản sự Trần gia bị đánh một phát chuôi đao, máu mũi giàn giụa, lớn tiếng ồn ào.
“Con mẹ nó, đánh hắn!”
Mấy huynh đệ Tuần Phòng quân thấy quản sự Trần gia lúc này còn đang kêu la, bọn họ ùa lên.
Chuôi đao, nắm tay trực tiếp hướng về quản sự Trần gia chào hỏi.
Ở trong tiếng kêu gào thê thảm đau đớn, quản sự Trần gia rất nhanh đã mặt mũi bầm dập.
Quản sự Trần gia đều bị đè xuống đất đánh một trận, đám gia đinh, mã phu Trần gia đối mặt binh sĩ Tuần Phòng quân đằng đằng sát khí, mỗi người ngoan ngoãn bó tay chịu trói.
Tiếu quan Đổng Lương Thần đi tới trước mặt quản sự Trần gia mặt mũi bầm dập, trên mặt tràn đầy nụ cười lạnh.
“Nói đi, trong thôn ẩn giấu bao nhiêu sơn tặc, đầu lĩnh là ai?” Đổng Lương Thần hỏi.
“Ta không biết, ta cái gì cũng không biết.”
Trong lòng quản sự Trần gia rất rõ.
Cấu kết với sơn tặc là tội lớn.
Hắn nếu thừa nhận, không chỉ có mình gặp họa, Trần gia cũng sẽ gặp họa theo.
“Ha ha, mạnh miệng phải không?”
Tiếu quan Đổng Lương Thần từ trên người mình rút ra một cây đao nhỏ sắc bén.
“Phốc!”
Thanh đao nhỏ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai trực tiếp đâm ở trên đùi quản sự Trần gia.
“A!”
Quản sự Trần gia đau tới mức kêu toáng lên.
“Ta không biết, Đổng đại nhân, ta thật sự cái gì cũng không biết mà.”
“Phốc!”
Đổng Lương Thần không nói lời thừa nhiều, đoản đao lại đâm vào đùi quản sự Trần gia, trên đùi hắn lại có thêm một cái lỗ thủng.
“Nói hay không?”
Quản sự Trần gia đau tới mức trán toát mồ hôi lạnh.
Đối mặt tiếu quan Đổng Lương Thần trên mặt tràn đầy nụ cười, ra tay lại vô cùng hung ác này, trong lòng hắn tràn ngập sợ hãi.
“Phốc!”
Không đợi quản sự Trần gia nói chuyện, đao thứ ba lại đâm vào đùi hắn.
“A!” Quản sự Trần gia thở hổn hển nói: “Ta nói, ta nói.”
Đối mặt Đổng Lương Thần hung ác, quản sự Trần gia cảm thấy mình nếu không nói, gã này sẽ thật sự giết mình.
Đổng Lương Thần vỗ vỗ khuôn mặt quản sự Trần gia, cười cười: “Sớm như vậy, cần gì phải chịu khổ chứ.”
Đổng Lương Thần lập tức gọi một huynh đệ tới phụ trách thẩm vấn, lại mang mấy gia đinh kéo riêng đến một bên hỏi.
Không bao lâu, kết quả thẩm vấn mấy người đã có.
“Tiếu quan đại nhân, bọn hắn tất cả đều ói ra rồi.”
“Trong thôn có khoảng hơn một ngàn sơn tặc.”
Binh sĩ Tuần Phòng quân bẩm báo: “Trừ sơn tặc nơi này, ở nơi khác còn giấu không ít sơn tặc, đều là Trần gia bọn họ phụ trách che giấu cùng đưa đồ ăn thức uống.”
“Bây giờ đầu lĩnh sơn tặc trong thôn là Ngô Thế Lâm của Ngô gia.”
“Ngô Thế Lâm?”
Đổng Lương Thần lập tức mắt sáng lên: “Không ngờ hắn thế mà đến đây.”
Ngô Thế Lâm chính là nhân vật quan trọng trong một thế hệ trẻ của Lâm Xuyên Ngô gia, cùng Ngô Thế Minh được xưng là Ngô thị song hùng.
Không ngờ một lần này Ngô gia thế mà phái hắn đến Ngọa Ngưu sơn bên này phụ trách.
Nghĩ đến chuyện đoàn người bọn họ ở Đình Tử thôn gặp đám đông sơn tặc vây công, thiếu chút nữa chết, đáy mắt Đổng Lương Thần hiện lên sát ý lạnh lẽo.
Đã đến đây, vậy đừng trở về nữa.