Chương 413: Sắp thành lại bại (1)
Chương 413: Sắp thành lại bại (1)
Gia chủ Thôi gia dẫn đội, xông vào trong lâm thủy biệt uyển.
Đại đa số người trong lâm thủy biệt uyển bị phòng bếp hậu viện bốc cháy hấp dẫn qua.
Chỉ có một chút người hầu cùng nha hoàn rải rác đang ở tiền viện.
Nhìn thấy gia chủ Thôi gia dẫn người tiến vào, bọn họ cũng không chút cảnh giác, dù sao đều là người quen.
Gia chủ Thôi gia chính là dựa vào mình quen mặt, dễ dàng tiếp cận thủ vệ cùng nô bộc nha hoàn, sau đó lặng yên không một tiếng động giết chết bọn họ.
Bọn họ một đường thông thuận đến trung đình, giờ phút này Triệu Văn Nghĩa nghe nói hậu viện cháy, đang dẫn theo mấy hộ vệ từ trong phòng đi ra.
Triệu Văn Nghĩa ngẩng đầu liền thấy được đoàn người gia chủ Thôi gia.
“Thiếu gia, đi mau!”
Một hộ vệ tính cảnh giác rất cao, nhìn thấy trong tay người phía sau gia chủ Thôi gia có đao, trên đao còn đang nhỏ máu, nhất thời hô to lên.
“Không tha một ai, giết!”
Gia chủ Thôi gia thấy đã bại lộ, cũng không che giấu nữa, lập tức dẫn theo người xông lên.
Hắn đã nhận chỗ tốt từ Lâm Xuyên Ngô gia, đó chính là dựa vào quan hệ thân cận với bọn Diệp Hạo, Triệu Văn Nghĩa, xử lý bọn họ.
Sau đó vu oan giá họa cho Ngọa Ngưu sơn Hàn gia, nói là dư nghiệt Hàn gia trả thù.
Đợi sau khi giết chết Diệp Hạo, Triệu Văn Nghĩa, Lâm Xuyên Ngô gia sẽ ủng hộ bọn họ nắm giữ Ngọa Ngưu sơn, Thôi gia bọn họ sẽ trở thành kẻ cầm quyền mới của Ngọa Ngưu sơn.
Triệu Văn Nghĩa nhìn vong mệnh đồ cầm đao xông lên, nhất thời ngây dại.
Hắn thật sự là không nghĩ ra, vì sao Thôi gia muốn đối phó mình.
Mấy ngày nay hắn mặc dù có ý tứ gõ Thôi gia, nhưng tốt xấu gì là người của mình, hắn vẫn nghĩ về sau chia một ít việc làm ăn cho bọn họ.
Nhưng bây giờ gia chủ Thôi gia thế mà dẫn người giết tới cửa.
“Thiếu gia, đi thôi!”
Một hộ vệ lập tức đẩy ra Triệu Văn Nghĩa, vung đao chặn một đao bổ tới.
Trường đao và trường đao va chạm, hộ vệ này lảo đảo lui lại mấy bước.
“Phập!”
Có vong mệnh đồ xông lên bậc thang, hộ vệ Triệu gia một đao chém ngã hắn.
Không đợi hộ vệ Triệu gia rút đao về, lại một tên vong mệnh đồ lao tới trước mặt, trường đao mang theo luồng gió mạnh chém xuống.
Hộ vệ không kịp tránh, trên cánh tay trúng một đao thật mạnh, máy chảy như suối.
Hơn ba mươi người gia chủ Thôi gia dẫn theo đều là vong mệnh đồ không sợ chết.
Bọn họ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ một lần này, sẽ đạt được tưởng thưởng hậu hĩnh.
Bây giờ động đao, không có chút ý tứ nương tay gì.
“Bảo vệ thiếu gia rời đi!”
Các hộ vệ Triệu gia đều là tuyệt đối đáng tin.
Bọn họ ngày thường cầm số bạc hậu hĩnh, thời điểm mấu chốt cũng không lặn mất tăm.
Tuy đã chết vài người, nhưng hộ vệ còn lại vẫn liều mạng ngăn cản vong mệnh đồ, che chở Triệu Văn Nghĩa rút lui.
Triệu Văn Nghĩa nhìn thấy mấy hộ vệ của mình đều đột tử ngay tại chỗ.
Giờ phút này đầu óc hắn trống rỗng.
Hai hộ vệ đỡ hắn, nhanh chóng chạy dọc theo hành lang gấp khúc.
“Đừng để hắn chạy!”
“Lên đi!”
Gia chủ Thôi gia nhìn thấy Triệu Văn Nghĩa được che chở đào tẩu, gấp đến độ hô to.
Đám vong mệnh đồ thấy thế, công kích càng thêm hung ác.
Có hộ vệ Triệu gia bị chém ngã, ngã xuống hồ nước, máu tươi nhuộm đỏ mặt nước.
Cũng có vong mệnh đồ bị đâm ngã, dọc theo bậc thang lăn xuống.
Ở trong tiếng tức giận mắng chửi quát lớn, hai bên hỗn chiến với nhau.
Đại đa số hộ vệ Triệu gia đều bị hấp dẫn đến phòng bếp hậu viện cứu hỏa.
Người bên cạnh Triệu Văn Nghĩa không nhiều.
Chỉ thời gian vài cái đối mặt, hộ vệ Triệu gia lưu lại ngăn cản đã lần lượt ngã trong vũng máu.
“Đuổi!”
Đám vong mệnh đồ cầm trường đao nhỏ máu, hướng về Triệu Văn Nghĩa đuổi theo.
“Thiếu gia, ngươi đi mau, chúng ta ngăn cản một phen!”
Hai hộ vệ nhìn thấy vong mệnh đồ nhanh chóng đuổi theo, buông Triệu Văn Nghĩa xuống, rút đao nghênh chiến.
“Keng!”
“Phập!”
Vong mệnh đồ nhân số đông đúc, hai hộ vệ ít khó địch lại nhiều.
Một hộ vệ vừa đâm trường đao vào ngực một vong mệnh đồ, lập tức có hai thanh trường đao chém vào trên người hắn, hắn đau thấu tim, vội vàng lui về phía sau.
Hộ vệ này bị ép đến góc tường, mấy thanh trường đao đâm tới, thân thể nhất thời có thêm mấy lỗ thủng.
Thân thể của hắn dán sát vách tường xụi lơ ngồi xuống, trên tường tràn đầy máu tươi.
“Thiếu gia, thiếu...”
Hắn nhìn Triệu Văn Nghĩa nghiêng ngả lảo đảo hướng về nơi xa chạy trốn, đầu lệch đi, lập tức tắt thở.
Triệu Văn Nghĩa làm thiếu gia Giang Châu Triệu gia, vẫn luôn sống an nhàn sung sướng.
Bây giờ bị đuổi giết, khẩn trương đến cực điểm.
Nhưng càng khẩn trương càng gặp chuyện.
“Ai u!”
Dưới chân hắn bị trượt, trực tiếp ngã xuống đất.
Nhìn thấy vong mệnh đồ đã lao tới.
Hắn giãy dụa muốn bò dậy, nhưng hai chân như nhũn ra, như thế nào cũng không đứng lên được.
Hắn cuống lên, trán toát mồ hôi lạnh.
Mấy tên vong mệnh đồ lao tới trước mặt, nâng đao chém.
“Phập!”
“Phập!”
“A!”
Đao sắc bén rơi trên thân Triệu Văn Nghĩa, máu tươi bắn tung tóe.
Triệu Văn Nghĩa vị tam công tử Giang Châu Triệu gia này, bị chém be bét máu thịt ngay tại chỗ.
Gia chủ Thôi gia sải bước đi tới, nhìn thấy Triệu Văn Nghĩa chết thảm ngay tại chỗ, sắc mặt lạnh lùng tàn khốc.
Thôi gia bọn họ rất lâu trước đó đã đi theo Triệu gia.
Chỉ là thuộc loại âm thầm liên lạc, không công khai mà thôi.