Chương 425: Tiểu Đao hội (1)
Chương 425: Tiểu Đao hội (1)
Nhìn thấy Ngô Thế Minh chậm rãi vào phòng khách, tộc trưởng lộ vẻ mặt không vui.
“Ai u, tộc trưởng, xem ngươi nói kìa.”
Ngô Thế Minh chắp tay nói với tộc trưởng: “Ta mấy ngày qua thân thể không thoải mái, ta còn chuẩn bị mấy ngày nữa, tự mình tới phủ bái phỏng.”
“Được rồi, được rồi, đừng giả mù sa mưa nữa.”
Tộc trưởng nhìn Ngô Thế Minh sắc mặt hồng hào một lần, nói: “Ngươi cái thân thể này khỏe như con nghé, ta thấy không có vấn đề gì.”
“Ngươi đây là trong lòng còn tức giận đối với ta, cho nên mới không đi từ đường.”
Ngô Thế Minh cười mỉm ngồi xuống, không phản bác.
“Lúc trước bảo ngươi trở về nghỉ ngơi, ta cũng là bất đắc dĩ, ngươi đừng để trong lòng.”
Tộc trưởng thở dài nói: “Ngô gia chúng ta đã đánh mất Ngọa Ngưu sơn, nếu không có phản ứng, các phòng cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, ta vị tộc trưởng này cũng khó làm nha.”
“Bây giờ Ngô gia ta lại ở Ngọa Ngưu sơn bên kia thua một trận, người đi chưa một ai có thể trở về.”
Tộc trưởng sắc mặt ngưng trọng nói: “Ngô Thế Lâm tên chó này còn rơi vào trong tay Diệp gia.”
“Hắn biết không ít chuyện của Ngô gia chúng ta, một khi hắn không chống đỡ được nói ra, vậy Ngô gia ta sẽ có phiền toái lớn, có thể sẽ hại đến gia chủ Ngô gia chúng ta.”
“Diệp gia đưa ra điều kiện gì?”
Ngô Thế Minh mở miệng hỏi.
“Bọn họ sư tử há mồm, đòi một trăm vạn lượng bạc.”
Tộc trưởng nhìn Ngô Thế Minh một lần, nói: “Ta muốn để ngươi mang năm mươi vạn lượng bạc, tự mình đi Giang Châu một chuyến, nói chuyện với bọn họ, vớt Ngô Thế Lâm trở về, kết thúc chuyện này.”
“Năm mươi vạn lượng bạc, ta đi cũng vô dụng.”
Ngô Thế Minh gọn gàng dứt khoát nói: “Dám đánh cược dám chịu thua, bọn họ đã muốn một trăm vạn lượng bạc, thì cho bọn họ.”
“Bọn họ muốn một trăm vạn lượng, liền cho bọn họ một trăm vạn lượng, mặt mũi Ngô gia ta để vào đâu?”
“Bây giờ gia chủ Ngô gia chúng ta tốt xấu gì cũng là giám sát ngự sử của Đông Nam tiết độ phủ...”
Ngô Thế Minh thấy tộc trưởng bây giờ còn để ý mặt mũi, hắn lắc lắc đầu.
“Tộc trưởng, bây giờ gia chủ chúng ta tuy là giám sát ngự sử, nhưng một cây chẳng chống vững nhà nha.”
“Một khi Diệp gia liên hợp gia tộc khác làm khó dễ với chúng ta, vậy giám sát ngự sử có thể ngồi vững hay không cũng khó mà nói.”
“Mặt mũi không đáng tiền.”
“Ngô gia chúng ta trải qua một đoạn thời gian này giày vò, đã nguyên khí tổn thương nặng nề, đã không có đủ lực lượng tiếp tục đấu với bọn họ.”
Lúc trước, sau khi Ngọa Ngưu sơn bị Diệp gia cướp đi, Ngô Thế Minh liền đề nghị dám đánh cược dám chịu thua, vứt bỏ Ngọa Ngưu sơn.
Nhưng đám người tộc trưởng không cam lòng, muốn đoạt lại.
Nhưng qua một phen tranh đấu, trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Không những Ngọa Ngưu sơn chưa thể đoạt lại, ngược lại Ngô Thế Lâm cũng bị bắt đi.
…
Trên quan đạo ngoài Đại Điền thôn của Ngọa Ngưu sơn, hơn mười huynh đệ Tiểu Đao hội như mọi khi đến nơi này.
“Chưởng quầy, mỗi người một chén trà ngon!”
Bọn họ sải bước đi vào lán trà bên cạnh quan đạo, hô một tiếng đối với chưởng quầy lán trà.
“Lưu gia, các ngươi ngồi một chút, trà lập tức có.”
Đáy mắt chưởng quầy lán trà hiện lên một mảng chán ghét không dễ phát hiện, sau đó đi pha trà.
Thực lực của Tiểu Đao hội cũng không mạnh, dưới trướng cũng đều là thu nạp một ít du côn.
Bọn họ dựa vào việc ở trên quan đạo bóc lột đoàn xe qua đường, thu một ít tiền bạc.
Ngoài ra, bọn họ lũng đoạn việc làm ăn muối ăn của hai thôn chung quanh.
Bọn họ từ trong cửa hàng muối ăn của quan phủ mua quan diêm (muối quan phủ).
Sau đó tăng giá bán cho dân chúng hai thôn này.
Bây giờ muối ăn cửa hàng của quan phủ bán muối quan là năm trăm đồng một đấu, nhưng bọn họ lại tăng giá đến chín trăm đồng một đấu.
Đối mặt Tiểu Đao hội làm ăn kiếm chênh lệch giá, quan phủ cũng mở một mắt nhắm một mắt.
Dù sao trước kia Tiểu Đao hội sẽ định kỳ đưa hiếu kính cho Hàn gia.
Hàn gia ở sau khi thu nạp hiếu kính của các bên, sẽ lo lót quan lại quan phủ từ trên xuống dưới.
Cho nên Tiểu Đao hội to gan lớn mật làm những vụ làm ăn này, lại không có ai quản.
Dân chúng hai thôn này nếu ai dám đi nơi khác mua muối ăn, vậy sẽ lọt vào bọn họ trả thù cùng hãm hại.
Tiểu Đao hội dựa vào hai việc làm ăn này, cuộc sống cũng không tệ.
“Lưu gia, trà tới rồi.”
Không bao lâu, nước trà nóng hôi hổi đã dâng đến trên bàn hơn mười vị huynh đệ Tiểu Đao hội.
Người của Tiểu Đao hội ở trong lán trà cười nói, uống trà, chờ dê béo đưa lên cửa.
Một chén trà còn chưa uống xong, nơi xa đã có một đoàn xe vận chuyển vải vóc chậm rãi đến.
Nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa chở đầy đồ kia, trên mặt đám người Tiểu Đao hội lộ ra nét hưng phấn.
Đoàn xe này vừa nhìn là biết không thiếu tiền.
“Các huynh đệ, làm việc!”
Lưu gia của Tiểu Đao hội buông bát trà xuống, đứng lên.
Hơn mười huynh đệ Tiểu Đao hội cũng đều đi theo ra khỏi lán trà, cản đường đoàn xe vải vóc.
“Ai u, đây là kéo cái gì thế?”
Lưu gia của Tiểu Đao hội đánh giá một phen xe ngựa trùm vải dầu, cười tủm tỉm hỏi.
“Bẩm Lưu gia, đây là vải vóc phường vải Trương thị chúng ta nhập từ Giang Châu bên kia.”
Quản sự Trương gia cầm đầu trên mặt tràn đầy nụ cười đi lên đón.