Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 429 - Chương 429: Thu Thập

Chương 429: Thu thập Chương 429: Thu thập

Nhưng bọn họ mới vừa đi vài bước, đều không tự chủ được dừng bước.

Bởi vì bọn họ nhìn thấy một đội người mặc đồng phục màu đen, giơ một tấm cờ xí màu đen đi về phía bọn họ.

“Lưu gia, hình như là người của Hắc Kỳ hội.”

Một huynh đệ Tiểu Đao hội mở miệng nói.

“Hẳn sẽ không là tìm chúng ta gây sự chứ?” Có huynh đệ trong lòng có chút thấp thỏm.

Lưu gia liếc xéo đối phương một cái, mí mắt phải giật giật.

“Đừng sợ!”

Lưu gia nhìn huynh đệ dưới trướng, nói: “Lúc chúng ta ở chỗ này lăn lộn, Hắc Kỳ hội bọn hắn không biết ở xó nào đâu.”

“Bọn hắn nếu dám tìm phiền toái, đừng chiều theo bọn hắn!”

Tiểu Đao hội bọn họ thành lập thời gian không ngắn, hôm nay cũng đi theo Diệp Hạo lăn lộn.

Cho nên bọn họ căn bản không sợ Hắc Kỳ hội.

Hắc Kỳ hội tổng đường chủ Lý Dương dẫn theo mấy chục huynh đệ Hắc Kỳ hội lưng hùm vai gấu đến lán trà.

Ở nơi cách người Tiểu Đao hội còn có hơn mười bước, liền dừng bước.

“Tiểu Đao hội các ngươi có ý tứ gì?”

Lý Dương đánh giá một phen người Tiểu Đao hội trong tay cầm vải vóc, giọng điệu không tốt.

Lưu gia của Tiểu Đao hội đi về phía trước vài bước.

“Lý đường chủ, Tiểu Đao hội chúng ta làm sao vậy?”

“Ha ha.”

Lý Dương cười cười: “Ngươi là giả bộ hồ đồ hay là nghe không hiểu tiếng người?”

“Mấy ngày hôm trước đã nói cho các ngươi, về sau một vùng này thuộc về Hắc Kỳ hội chúng ta quản.”

“Tiểu Đao hội các ngươi ở trên địa bàn của chúng ta thu bạc, có ý tứ gì? ?”

Lưu gia của Tiểu Đao hội cười khẽ một tiếng.

“Tiểu Đao hội chúng ta ở chỗ này thu bạc năm sáu năm rồi.”

“Hắc Kỳ hội các ngươi mở mồm ra là của các ngươi, dựa vào cái gì hả?”

“Hắc Kỳ hội các ngươi là mọc nhiều hơn chúng ta một cái đầu hay thế nào?”

Một đám người Tiểu Đao hội cũng không phục.

“Hắc Kỳ hội các ngươi tính là cái gì!”

“Lúc chúng ta lăn lộn ở chỗ này, các ngươi còn chưa sinh ra đâu!”

“Các ngươi đừng gây sự, Tiểu Đao hội chúng ta cũng không sợ các ngươi!”

Lý Dương nhìn thành viên Tiểu Đao hội hùng hùng hổ hổ, vặn vẹo cổ mình, phát ra tiếng răng rắc thanh thúy.

“Các huynh đệ, Tiểu Đao hội này không để chúng ta vào mắt, các ngươi nói làm sao bây giờ?” Lý Dương lớn tiếng hỏi.

“Chiến con mẹ nó!”

Mấy chục huynh đệ Hắc Kỳ hội trang phục gọn gàng màu đen Lý Dương mang tới đều giơ lên thủy hỏa côn trong tay, phát ra tiếng hô đều nhịp.

“Ai u, dọa chết lão tử rồi.”

Tiểu Đao hội Lưu gia đối mặt huynh đệ Hắc Kỳ hội đằng đằng sát khí, châm chọc nói: “Các ngươi đụng đến bọn ta một phen thử xem?”

Thành viên Tiểu Đao hội đều lấy ra thanh đao nhỏ bị giấu đi, bày ra một bộ tư thái nghênh chiến.

Lý Dương trước kia đi theo Trương Vân Xuyên đại náo Ninh Dương phủ, người chết ở trong tay hắn cũng không ít.

Hôm nay nhìn thấy Tiểu Đao hội thế mà dám nhảy nhót ở trước mặt hắn, hắn nở nụ cười.

“Các huynh đệ, chiến con mẹ nó cho ta!”

Lý Dương cũng không nói lời thừa, tự mình cũng cầm theo một cây thủy hỏa côn to bằng cánh tay, hướng về thành viên Tiểu Đao hội sải bước mà đi.

“Đi gọi người!”

Lưu gia Tiểu Đao hội thấy bọn Lý Dương thật sự dám động thủ, lập tức gọi một huynh đệ một tiếng.

Huynh đệ Tiểu Đao hội kia xoay người hướng về nơi xa bỏ chạy.

“Trước xử lý tên đầu lĩnh Lý Dương kia!”

Lưu gia của Tiểu Đao hội cũng không phải kẻ ngốc.

Bọn họ bên này ít người, nếu thật sự đánh, khẳng định không phải đối thủ.

Nhưng bây giờ nếu như bị dọa đi, vậy về sau không có mặt mũi nào lăn lộn ở chỗ này nữa.

Vì thế, hắn quyết định bóp chết Lý Dương tên đầu lĩnh này trước.

“Giết!”

“Đánh bọn hắn!”

Hai đám người ai cũng không cam lòng yếu thế, rất nhanh đã va chạm với nhau.

“Ầm!”

Cây gậy trong tay Lý Dương quật mạnh ở trên đầu một huynh đệ Tiểu Đao hội.

Huynh đệ Tiểu Đao hội kia ai u một tiếng, ôm đầu ngã xuống.

“Xẹt!”

Tiểu đao trong tay một huynh đệ Tiểu Đao hội đâm vào cánh tay một huynh đệ Hắc Kỳ hội, lập tức xuất hiện một vết máu.

“Đậu má ngươi!”

Huynh đệ Hắc Kỳ hội bị thương phẫn nộ nện một cú đấm lên mũi đối phương.

Mũi của huynh đệ Tiểu Đao hội bị đánh gãy ngay lập tức, máu tươi phun tung toé.

Những người này dưới trướng Lý Dương là xuất thân sơn tặc chính cống.

Bọn họ không hề để Tiểu Đao hội đám người lăn lộn địa phương này vào mắt.

Người Tiểu Đao hội tuy cầm tiểu đao.

Nhưng tiểu đao này không khác mấy với dao găm, cũng chỉ hù dọa người ta mà thôi.

Đối mặt Hắc Kỳ hội trong tay cầm thủy hỏa côn to như cánh tay, bọn họ bị đập kêu ngao ngao.

Mấy tên nòng cốt Tiểu Đao hội lao về phía Lý Dương, muốn khiến hắn tổng đường chủ này nằm úp sấp.

“Chết!”

Lý Dương bây giờ khỏi vết thương trở về đội ngũ, so với trước kia càng thêm hung ác.

Đối mặt mấy thành viên Tiểu Đao hội lao về phía mình, không lùi mà tiến.

“Ầm!”

Thủy hỏa côn mang theo gió rít quật ra ngoài, hai thành viên Tiểu Đao hội ngay lập tức bị đánh gục xuống.

“Phốc!”

Lưu gia thừa dịp hỗn loạn ép sát lên, đâm một đao lên cánh tay Lý Dương.

Đang lúc hắn muốn rút đao đâm tiếp.

Đột nhiên ‘Ầm’ một tiếng, một phát gậy vụt lên trên đầu hắn.

Lưu gia chỉ cảm giác đầu mình ong ong, sinh ra mê muội.

Không đợi hắn phản ứng lại, Hoàng Hạo lén lút mò đến phía sau hắn lại vụt một gậy ở trên đầu hắn.
Bình Luận (0)
Comment