Chương 431: Gây chuyện (2)
Chương 431: Gây chuyện (2)
Tiểu Đao hội chỉ là một trong rất nhiều thế lực của Ngọa Ngưu sơn. Bọn họ dựa vào mua muối quan, lại bán giá cao cho dân chúng.
Sau đó chặn đường thu phí, sống thong dong thoải mái.
Nhưng bây giờ bọn họ hành vi thu phí bừa bãi, ức hiếp bóc lột dân chúng trở thành điều Hắc Kỳ hội không thể dễ dàng tha thứ.
Cho nên mới có một lần xung đột này.
Bang chủ Tiểu Đao hội biết được người dưới trướng hắn đã xảy ra xung đột với người Hắc Kỳ hội, lập tức nhíu mày.
Hắn là bang chủ Tiểu Đao hội, nếu là người dưới trướng bị người ngoài ức hiếp mà không dám hé răng, vậy đội ngũ cũng liền tan rã.
“Hắc Kỳ hội khinh người quá đáng!”
“Triệu tập huynh đệ, ta ngược lại muốn xem bọn hắn muốn làm gì!”
Bang chủ Tiểu Đao hội không muốn cúi đầu.
Cái này liên quan đến vấn đề mặt mũi.
Bọn họ một lần này nếu là hướng Hắc Kỳ hội cúi đầu, vậy về sau còn lăn lộn như thế nào.
Nhưng hắn cũng không ngốc, lấy thực lực của Tiểu Đao hội bọn họ, tuyệt đối không có cách nào chống lại Hắc Kỳ hội.
“Đi nói cho người của Cái Bang cùng mấy gia tộc.”
“Bọn họ nếu khoanh tay đứng nhìn, vậy Tiểu Đao hội ta ngã xuống, kế tiếp Hắc Kỳ hội sẽ thu thập bọn họ.”
“Tiểu Đao hội ta lên trước, bọn họ không lên, bảo bọn họ tự mình cân nhắc một chút!”
Bang chủ Tiểu Đao hội sau khi bảo người đi thông báo mấy bang hội quen thuộc, sau đó dẫn theo một đám nhân viên Tiểu Đao hội, đi thẳng đến lán trà bên quan đạo.
Khi bọn họ giơ đuốc khí thế hùng hổ đến lán trà, cách thật xa đã thấy được tiểu đầu mục Lưu gia treo ở trên cây không rõ sống hay chết.
Nhìn thấy người của bọn họ bị treo lên, trong lòng bang chủ cũng trào ra một ngọn lửa giận hừng hực.
Quả thực là khinh người quá đáng!
Lý Dương ngồi ở trên băng ghế của lán trà, huynh đệ Hắc Kỳ hội đứng chung quanh như đối mặt đại địch.
“Lý đường chủ, ngươi đây là ý tứ gì?”
Bang chủ sau khi đứng thẳng, đen mặt chất vấn Lý Dương: “Thế mà vô duyên vô cớ đánh người Tiểu Đao hội ta.”
“Hôm nay ngươi nếu không cho ta một câu trả lời, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!”
Đối mặt đám người Tiểu Đao hội đằng đằng sát khí, Lý Dương không sợ hãi chút nào.
“Ai da, Lý bang chủ à.”
Lý Dương chậm rãi đứng dậy, nói: “Người của ngươi không hiểu quy củ, ta thay ngươi quản giáo một chút, có vấn đề sao?”
“Người Tiểu Đao hội chúng ta khi nào đến lượt ngươi tới quản giáo, ngươi tính là cái gì? ?” Một tên thân tín của bang chủ lập tức chỉ vào Lý Dương hô to lên.
“Lão tử nói chuyện với Lý bang chủ, chó ở đâu ra sủa bậy ở nơi này?”
Lý Dương cười nói: “Lý bang chủ, ta thấy Tiểu Đao hội các ngươi không chỉ có người thiếu quản giáo, chó cũng nên quản giáo một chút.”
“Đậu má ngươi!”
Tên thân tín bang chủ kia lập tức phát hỏa.
“Thằng nhãi con, lão tử chém ngươi!”
Lý Dương nhìn đối phương một cái, trên mặt tràn đầy nụ cười lạnh.
“Đến đến đến, ta đứng ở chỗ này, ngươi chém một cái thử xem!”
“Lui ra!”
Bang chủ nhìn thấy Lý Dương không sợ hãi, quát thuộc hạ thân tín của hắn lui ra.
“Lý đường chủ, Tiểu Đao hội ta cùng các ngươi không oán không thù, ngươi làm như vậy, có chút quá ức hiếp người ta rồi nhỉ?”
“Ta ức hiếp ngươi sao?”
Lý Dương cười ha ha nói: “Ngươi đừng nói xấu ta.”
“Lý đường chủ, ngươi thả người, ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
Trong lòng bang chủ tuy tức giận, nhưng nghĩ đến đứng phía sau Hắc Kỳ hội là Tuần Phòng quân, hắn vẫn cố nén lửa giận trong lòng.
“Về sau Hắc Kỳ hội các ngươi đi Dương quan đạo của các ngươi, Tiểu Đao hội chúng ta qua cầu độc mộc của chúng ta, nước giếng không phạm nước sông.”
“Được nha!”
Lý Dương chỉ chỉ vết thương của mình mở miệng nói: “Thả người cũng được!”
“Nhưng người của ngươi đâm ta một đao, ngươi dù sao cũng phải cho ta chút tiền thuốc thang chứ?”
“Nhưng người của ta cũng bị ngươi đánh cho gần chết, chúng ta huề nhau.”
Lý Dương ngẩng đầu lên, nói: “Ngươi nói huề nhau liền huề nhau à?”
“Ngươi tính là cái gì chứ?”
Bang chủ trừng mắt nhìn Lý Dương nói: “Lý đường chủ đây là không muốn hòa giải?”
“Ta bị đâm một đao, ngươi lấy mười vạn lượng bạc cho ta, chúng ta liền giải hòa.”
Bang chủ vẫn luôn nén giận, không muốn xảy ra xung đột trực tiếp với Lý Dương.
Nhưng nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo đó của Lý Dương, thật sự không nhịn được.
“Lý Dương, ngươi thật sự cho rằng Tiểu Đao hội chúng ta dễ bắ nạt phải không? ?”
“Thế nào, muốn khoa tay múa chân à? ?” Lý Dương nghênh đón ánh mắt bang chủ, trừng mắt nhìn lại.
“Tốt, tốt!”
Bang chủ Tiểu Đao hội siết nắm tay vang ken két, sắc mặt xanh mét.
“Ngươi đã muốn khoa tay múa chân, vậy Tiểu Đao hội ta phụng bồi!”
Bang chủ Tiểu Đao hội quay đầu hướng về gần hai trăm thành viên Tiểu Đao hội, vung tay hô: “Lý đường chủ Hắc Kỳ hội muốn khoa tay múa chân với chúng ta, các ngươi đi tiếp hắn một chút!”
“Vâng!”
Tiểu Đao hội cầm côn bổng nghe vậy, lập tức hô to gọi nhỏ lao về phía Lý Dương.
Lý Dương thấy đối phương ra tay, lộ ra nụ cười lạnh.
Hắn lập tức thổi lên kèn đồng treo trên cổ.
Tiếng còi đồng bén nhọn vang lên, trong bóng đêm chung quanh lập tức chạy ra rậm rạp vô số người.
Bọn họ đều là người Hắc Kỳ hội Hắc Kỳ doanh, thuộc về tổng đường chủ Lý Dương trực tiếp chỉ huy.