Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 478 - Chương 478: Giáo Úy (1)

Chương 478: Giáo úy (1) Chương 478: Giáo úy (1)

Một lát sau, có vệ binh xách cái đầu máu tươi đầm đìa vào sân.

“Lê đại nhân, đám người Đô úy Lý Anh đã đền tội.” Binh sĩ bẩm báo.

“Ừm.”

Lê Tử Quân gật gật đầu.

Hắn quay đầu, hướng ánh mắt về phía Tham tướng Diệp Hạo.

“Hiền chất.”

“Có mạt tướng.”

Diệp Hạo vội vàng khom người nghe lệnh.

“Ngươi mang đầu bọn họ, đi các doanh truyền đọc.” Lê Tử Quân phân phó: “Cần các doanh lấy làm cảnh báo.”

“Vâng!”

Trong lòng Diệp Hạo mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng cũng không dám làm trái mệnh lệnh của Lê Tử Quân.

Hắn biết, hắn nếu mang đầu đi các doanh truyền đọc, tuy có thể lập uy, nhưng cũng sẽ đắc tội với người ta.

Trên dưới Tuần Phòng quân đến lúc đó sẽ chỉ cảm thấy Diệp Hạo hắn kiêu ngạo ương ngạnh, tất cả cái này đều là hắn thao túng, sẽ tập trung thù hận ở trên người hắn.

Lê Tử Quân vị Tiễu tặc sứ này lại có thể tránh né ở phía sau màn, đã gõ Tuần Phòng quân, cũng sẽ không hấp dẫn tướng sĩ Tuần Phòng quân phản cảm cùng thù hận.

Ngay lúc này, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên.

Đô đốc Tuần Phòng quân Cố Nhất Chu dẫn theo rất nhiều nhân mã đến ngoài nơi trú đóng của Tiễu tặc sứ.

“Các ngươi ở lại bên ngoài!”

Cố Nhất Chu là đi tìm Diệp Hạo trước, phát hiện Diệp Hạo đến bên này, cho nên vội vã chạy tới cứu người.

Cố Nhất Chu sau khi leo xuống ngựa, ném roi ngựa cho thân vệ của mình.

Hắn thì dẫn theo Giáo úy Tuần Phòng quân Cao Đại Dũng, sải bước đi vào chỗ ở của Lê Tử Quân.

Lê Tử Quân thấy Cố Nhất Chu đến đây, hắn cùng Diệp Hạo đứng ở trên bậc thang, ánh mắt nghênh đón Cố Nhất Chu đi tới.

Cố Nhất Chu sau khi đi vào sân, lập tức ngửi thấy một mùi máu tươi nồng đậm.

Hắn thấy được những cái đầu bị chặt kia, sắc mặt hắn nhất thời trở nên vô cùng khó coi.

“Lý Anh!”

Giáo úy Tuần Phòng quân Cao Đại Dũng nhìn thấy cái đầu máu tươi đầm đìa kia của Lý Anh, kinh hô thành tiếng.

“Lão Lê, ngươi vì sao phải giết đám người Đô úy Lý Anh?”

Cố Nhất Chu đi tới trước mặt Lê Tử Quân, trực tiếp mở miệng chất vấn.

Lê Tử Quân đứng ở trên bậc thang, ở trên cao nhìn xuống Cố Nhất Chu thở phì phì, tức quá mà cười.

Người bạn nối khố này của hắn, bây giờ còn chưa làm rõ vị trí của mình nha.

“Lão Cố, bọn họ trái với quân pháp, lạm sát kẻ vô tội, đáng chém.”

Lê Tử Quân cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Cố Nhất Chu, gọn gàng dứt khoát trả lời một câu.

“Lão Lê, bọn Lý Anh quả thật đã xảy ra xung đột với Hắc Kỳ hội, đó chỉ là một cái hiểu lầm mà thôi, bọn họ cho rằng người của Hắc Kỳ hội là sơn tặc “

“Ngươi bây giờ nghe người ngoài khích bác, không phân tốt xấu giết bọn họ, điều này sẽ lạnh lòng tướng sĩ Tuần Phòng quân ta!”

Cố Nhất Chu sau khi nói xong, sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm Tham tướng Diệp Hạo đứng ở một bên.

Hắn cảm thấy khẳng định là Tham tướng Diệp Hạo ở sau lưng phá rối, mới dẫn đến đám người Lý Anh bị giết.

“Ngươi là cảm thấy ta giết lầm bọn họ?” Lê Tử Quân nheo mắt nhìn chằm chằm Cố Nhất Chu, hỏi ngược lại.

“Khẳng định là giết lầm!”

Cố Nhất Chu lập tức mở miệng nói: “Đô úy Lý Anh bọn họ không có công lao cũng có khổ lao “

“Đủ rồi!”

Cố Nhất Chu còn chưa nói xong, Lê Tử Quân đã lạnh lùng quát một tiếng, ngắt lời hắn.

“Ngươi Đô đốc Tuần Phòng quân này trị quân không nghiêm, quản lý thủ hạ bất lợi, bây giờ còn có mặt mũi chạy đến chỗ ta ồn ào!”

Lê Tử Quân không chút khách khí khiển trách trước mặt mọi người: “Đừng tưởng rằng ngươi ở Ninh Dương phủ đánh thắng mấy trận, liền cái đuôi vểnh lên trời rồi!”

“Ta là Tiễu tặc sứ, còn không tới lượt ngươi đi chất vấn ta, ngươi hiểu không?”

Lê Tử Quân chỉ chỉ Cố Nhất Chu nói: “Ngươi làm rõ vị trí của chính ngươi, đừng có không lớn không nhỏ, ngay cả cấp bậc lễ nghĩa cũng không hiểu.”

Đối mặt Lê Tử Quân đột nhiên nổi bão, Cố Nhất Chu ngây cả người.

Cố Nhất Chu cùng Lê Tử Quân là bạn từ nhỏ, hai nhà ở cùng con phố chỗ Giang Châu, đó là từ nhỏ chơi với nhau tới lớn.

Từ sau khi lão gia tử Cố gia qua đời, Cố gia đã có dấu hiệu suy bại.

Nhưng điều này cũng chưa ảnh hưởng đến quan hệ của hắn cùng Lê Tử Quân.

Hắn ở lúc đảm nhiệm Tri phủ Ninh Dương phủ, Lê Tử Quân nhậm chức ở Đông Nam tiết độ phủ.

Hai người hàng năm vẫn tụ tập vài lần, mời hảo hữu, cùng nhau chơi thuyền uống rượu, cũng rất thoải mái.

Nhưng từ sau khi hắn không còn đảm nhiệm Tri phủ Ninh Dương phủ, Lê Tử Quân vị hảo hữu ngày xưa này trở thành người lãnh đạo trực tiếp của hắn, trong lòng hắn không thoải mái.

Dù sao trước đây ở trong nhóm nhỏ của bọn họ, đều là lấy Cố Nhất Chu hắn cầm đầu.

Nhưng không thoải mái thì không thoải mái, trong lòng hắn cũng rõ.

Cố gia hắn không thể so với năm đó.

Cố gia hắn bây giờ không thể so với Lê gia, hắn có thể đảm nhiệm Đô đốc Tuần Phòng quân, đều dựa vào Lê gia hỗ trợ nói chuyện mới lên làm.

Vì thế, đối mặt một ít phân phó của Lê Tử Quân, hắn cho dù không thoải mái, cũng vẫn tuân lệnh chấp hành.

Hai bên tuy bây giờ có một chút ý kiến bất hòa, hắn đều là áp dụng thái độ nhường nhịn.

Nhưng bây giờ Lê Tử Quân thế mà trước mặt mọi người quát hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy vị hảo hữu ngày xưa trước mặt này là xa lạ như thế.
Bình Luận (0)
Comment