Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 480 - Chương 480: Giáo Úy (3)

Chương 480: Giáo úy (3) Chương 480: Giáo úy (3)

Diệp Hạo lúc trước đảm nhiệm Tham tướng, Lê Tử Quân sắp xếp nhiệm vụ cho hắn là đến lúc đó phụ trách giúp đỡ kiếm lương thảo các loại công việc.

Lê Tử Quân cũng biết hắn ở Ngọa Ngưu sơn bây giờ nhất ngôn cửu đỉnh, cho nên để hắn hỗ trợ kiếm lương thảo, đó là biết dùng người đúng việc.

Nhưng bây giờ lại khác.

Hắn quyết định để Diệp Hạo đi cầm quân, từng bước đi nắm giữ quân đội Tuần Phòng quân.

Bây giờ các doanh của Tuần Phòng quân đều là Cố Nhất Chu một tay trù hoạch kiến lập lên.

Hôm nay Cố Nhất Chu không nghe lời, gõ vài lần cũng vô dụng.

Xem ra chỉ có thể trước từng bước tước quyền lực, sau đó rút về thay đổi.

Để Diệp Hạo đi cầm quân, đã giao hảo Diệp gia, đạt được Diệp gia ủng hộ.

Đồng thời cũng có thể trộn cát vào trong Tuần Phòng quân, tránh cho Tuần Phòng quân không nghe sai sử.

“Đại nhân, ta mới đến, ta lo lắng không áp được đám kiêu binh hãn tướng kia...” Diệp Hạo khiêm tốn chối từ.

“Ngươi sợ cái gì.”

Lê Tử Quân cổ vũ: “Có ta chống lưng cho ngươi, bọn họ nếu dám làm khó dễ ngươi, ta làm chủ cho ngươi!”

“Ngươi đã đến trong quân, vậy thì đừng sợ chịu khổ, đi trong quân doanh lăn lộn vài năm, chính là một viên kiêu tướng của Đông Nam tiết độ phủ ta.”

“Vâng, tất cả nghe đại nhân sắp xếp.”

Diệp Hạo cố nén mừng thầm ở trong lòng, không chối từ nữa.

“Ừm.”

Lê Tử Quân gật gật đầu.

“Trấn Sơn doanh, Bàn Thạch doanh về sau thuộc ngươi thống lĩnh.”

Lê Tử Quân sau khi tự hỏi một phen, để cho Tham tướng Diệp Hạo đi thống soái hai doanh binh mã.

“Rõ!”

Diệp Hạo cao hứng đáp ứng.

“Đại nhân, ta mới đến, đối với các công việc trong quân doanh cũng không quen thuộc.”

Diệp Hạo nhìn Lê Tử Quân một lần, sau đó nói: “Không biết đại nhân có thể điều người biết chiến sự đi theo ta hay không?”

“Ta bên người bây giờ cũng không có nhân tuyển thích hợp.” Lê Tử Quân có chút khó khăn.

Hắn tự nhiên sẽ hiểu để Tham tướng Diệp Hạo đi quản hai doanh binh mã có chút cảm giác không trâu bắt chó đi cày.

Đúng ra nên phái một người lão luyện thành thục phụ tá gã mới phải.

Nhưng bên người hắn cũng thiếu nhân tài như vậy.

“Đại nhân, ta trái lại có một nhân tuyển thích hợp.”

“Ồ, người nào?” Lê Tử Quân tò mò hỏi.

Diệp Hạo mở miệng nói: “Hắn là Đô úy Phi Hổ doanh, Trấn thủ sứ Tứ Thủy huyện Trương Đại Lang.”

“Hắn một lần này sớm kiếm lương thảo cho đại quân, ngắn ngủn mấy ngày đã hoàn thành chuẩn bị lương thảo, rất có năng lực.”

“Hơn nữa người này biết chiến sự, thao luyện binh mã cùng lĩnh quân chém giết cũng đều rất lợi hại.”

“Nếu là điều hắn giúp đỡ ta, ta nhất định rất nhanh có thể nắm giữ Trấn Sơn doanh cùng Bàn Thạch doanh.”

Lê Tử Quân sau khi nghe xong Diệp Hạo nói, lập tức nhớ tới người này.

Lúc trước vì đạt thành đồng minh với Diệp gia, hắn hướng Diệp gia tung cành oliu, hắn còn cố ý đề bạt người này đảm nhiệm Đô úy, kiêm nhiệm Trấn thủ sứ Tứ Thủy huyện.

Hôm nay thấy Diệp Hạo chủ động tiến cử, hắn gật gật đầu.

Lê gia bọn họ cùng Diệp gia hôm nay quan hệ đã tiến một bước phát triển, hắn cũng không tiện làm Diệp Hạo mất mặt.

“Trương Đại Lang đã biết chiến sự, lần này kiếm lương thảo lại có công, nhân tài như thế, không thể mai một, vậy thăng nhiệm hắn làm Giáo úy Trấn Sơn doanh đi.”

Lê Tử Quân lập tức quay đầu phân phó một vị phụ tá: “Ngươi đi định ra điều lệnh, mau chóng phát xuống.”

“Vậy Giáo úy Trấn Sơn doanh bây giờ làm thế nào?” Phụ tá hỏi.

“Điều nhiệm làm Tuần Phòng quân Tuần duyệt sứ, chuyên ti giám sát quân kỷ các doanh.”

“Vâng.”

“Đa tạ đại nhân.”

“Việc nhỏ thôi.”

Lê Tử Quân lập tức phân phó với Diệp Hạo: “Ngươi đã đến đây, vậy đừng vội đi, ăn xong bữa tối lại đi.”

“Ngươi lần này đi thống lĩnh hai doanh binh mã, ta có một chút chuyện cần dặn dò ngươi.”

“Cẩn tuân đại nhân phân phó.”



Tổng bộ Hắc Kỳ hội, trong một gian phòng rộng rãi sáng ngời, Trương Vân Xuyên đang triệu tập huynh đệ thân tín nòng cốt dưới trướng họp.

“Bây giờ lão Lâm bọn họ dẫn theo huynh đệ Đông Nam nghĩa quân đi Ninh Dương phủ bên kia.”

Trương Vân Xuyên nói với bọn Triệu Lập Bân: “Đến lúc đó bọn họ sẽ ở bên đó chính thức dựng cờ hiệu Đông Nam nghĩa quân, để hấp dẫn sức chú ý của Tuần Phòng quân.”

“Huynh đệ Đông Nam nghĩa quân tuy đã đi Ninh Dương phủ, nhưng điều này cũng không ý nghĩa chúng ta từ bỏ Ngọa Ngưu sơn.”

Trương Vân Xuyên nhìn mọi người, cường điệu nói: “Chúng ta thật không dễ gì đoạt được Ngọa Ngưu sơn, nơi này có sơn có thủy, về sau sẽ là điểm đặt chân thật sự của Đông Nam nghĩa quân chúng ta.”

Bọn Trương Vân Xuyên xây dựng Hắc Kỳ hội, quét ngang đám đại gia tộc, bang phái các thế lực trên địa phương.

Bây giờ bọn họ đã chính thức thay thế Hàn gia, trở thành thế lực lớn mạnh nhất trong bóng tối của Ngọa Ngưu sơn.

Bọn họ vì lấy được Ngọa Ngưu sơn, đã chi ra tâm huyết cùng trả giá không ít.

Trương Vân Xuyên bận rộn lâu như vậy, chính là vì để Ngọa Ngưu sơn trở thành địa bàn của Đông Nam nghĩa quân bọn họ.

Hắn là người muốn tranh bá thiên hạ.

Muốn tranh bá thiên hạ, trốn vào trong núi hoặc như là giặc cỏ chạy khắp nơi như vậy đều không được.

Bọn họ phải có một điểm đặt chân tương đối củng cố.

Có điểm đặt chân tương đối củng cố, bọn họ mới có thể an trí gia quyến, mới có thể sản xuất binh khí, sản xuất lương thực, có nơi thao luyện binh mã.
Bình Luận (0)
Comment