Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 482 - Chương 482: Trấn Sơn Doanh (1)

Chương 482: Trấn Sơn doanh (1) Chương 482: Trấn Sơn doanh (1)

Một lần này mỗi nhà mỗi hộ trưng thu một thạch lương thực, đã khiến rất nhiều nhà nghèo sống không nổi nữa.

Nếu đóng quân thời gian dài, còn phải trưng thu lương thực, vậy dân chúng càng không có đường sống.

“Ngọa Ngưu sơn là địa bàn của chúng ta, Tuần Phòng quân ở nơi này đánh trận, ở nơi này trưng thu lương thực, tổn hại là dân chúng nơi này, tổn hại là ích lợi của chúng ta.”

Trương Vân Xuyên nhìn mọi người một lần, nói: “Cho nên chúng ta phải nghĩ cách dẫn chiến sự hướng nơi khác, để tránh Ngọa Ngưu sơn bị đánh cho sinh linh đồ thán.”

“Huống hồ đại quân Tuần Phòng quân đóng ở nơi này, đối với Hắc Kỳ hội chúng ta mà nói, cũng không phải chuyện tốt.”

“Đến lúc đó bọn họ nhỡ đâu lại nâng đỡ thế lực khác, vậy chúng ta lúc trước coi như công toi.”

“Đại soái, ý tứ của ngài là?”

Bọn họ đều hướng ánh mắt về phía Trương Vân Xuyên, chờ câu sau của hắn.

“Tuần Phòng quân xua đuổi sơn tặc tới Ngọa Ngưu sơn, sau đó chuẩn bị vây chết bọn họ ở trong núi.”

“Chuyện này sơn tặc vẫn chưa hay biết gì đâu.”

Trương Vân Xuyên cười cười nói: “Chúng ta nếu tiết lộ ra kế hoạch của Tuần Phòng quân, các ngươi nói sơn tặc sẽ làm thế nào?”

“Khẳng định là chạy.”

“Người sống chẳng lẽ còn có thể nhịn tiểu chết?” Lưu Tráng lập tức mở miệng.

“Đúng.”

Trương Vân Xuyên nói: “Cho nên chúng ta thừa dịp Tuần Phòng quân còn chưa tiến vào, tiết lộ tin tức ra trước.”

“Sơn tặc không dám ở lại Ngọa Ngưu sơn, khẳng định tỏa ra bỏ chạy, vậy Tuần Phòng quân cũng phải chia quân đuổi bắt.”

“Đến lúc đó sơn tặc khẳng định sẽ không tiếp tục ở lại Ngọa Ngưu sơn, sơn tặc chạy rồi, Tuần Phòng quân cũng sẽ không thường trú nơi này, vậy chiến hỏa liền dẫn đi nơi khác.”

“Đại soái anh minh!”

Sau khi nghe xong Trương Vân Xuyên nói, mọi người đối với Trương Vân Xuyên đều sinh ra sự kính nể.

Một chiêu này tuy đối với phủ huyện khác không hữu hảo gì cả, nhưng đối với Ngọa Ngưu sơn mà nói, khẳng định có thể tránh được một hồi binh đao tai ương.

Hành động này của Trương Vân Xuyên còn có một ý tưởng, đó là tránh mình gặp Đô đốc Tuần Phòng quân Cố Nhất Chu.

Cố Nhất Chu này dẫn dắt đại quân nếu thường trú ở Ngọa Ngưu sơn, hắn lượn qua lượn lại dưới mí mắt Cố Nhất Chu.

Tuy hắn đã dịch dung, nhưng nhỡ đâu bại lộ, vậy thì nguy hiểm.

Nhưng nếu là sơn tặc chạy tới nơi khác, Cố Nhất Chu khẳng định phải dẫn quân truy kích và tiêu diệt, vậy hắn liền không dễ dàng bại lộ thân phận thật sự.



Diệp Hạo rất nhanh đã từ Tiễu tặc sứ Lê Tử Quân bên kia trở lại.

“Đô úy đại nhân, Diệp Tham tướng đã trở lại.”

Trương Vân Xuyên đang ở trên giáo trường giám sát binh mã bổ sung doanh thao luyện, đội quan thân vệ Tào Thuận bước nhanh đi tới trước mặt Trương Vân Xuyên, chắp tay với hắn.

“Hắn phái người tới nói, buổi tối ở phủ bày tiệc, mời ngươi đi.”

Tào Thuận nói xong, hai tay trình cho Trương Vân Xuyên một thiệp mời.

“Nhanh như vậy đã trở lại?”

Trương Vân Xuyên tiếp nhận thiệp mời mở ra, sau khi đọc một lượt, tò mò hỏi: “Chuyện Đô úy Lý Anh kia về sau kết quả thế nào, ngươi biết không?”

Tào Thuận trả lời: “Ta vừa rồi hướng thân vệ của Diệp Tham tướng hỏi thăm một phen.”

“Thân vệ hắn nói cả đám người Lý Anh đều bị Lê đại nhân hạ lệnh chém ngay tại chỗ, hơn nữa mang đầu tới các doanh răn đe.”

“Chỉ là hình như Đô đốc Cố Nhất Chu ra mặt muốn bảo vệ Lý Anh, chỉ là đi muộn một bước.”

“Nghe nói Đô đốc Cố Nhất Chu cùng Lê đại nhân tựa như tranh cãi rất không vui.”

Trương Vân Xuyên sau khi nghe xong Tào Thuận nói, tiêu hóa một phen, cảm thấy theo cái chết của bọn Lý Anh biết tình huống, chuyện này coi như là sang chương mới rồi.

Một lần này huynh đệ Đông Nam nghĩa quân bọn họ lật thuyền trong mương, thiếu chút nữa bại lộ.

May mắn hắn phản ứng nhanh, trực tiếp trả đũa, hơn nữa hắn đi bê ra Diệp Hạo hỗ trợ, bằng không, còn không biết gây ra nhiễu loạn lớn bao nhiêu đâu.

Bây giờ đám người Đô úy Truy Trọng doanh Lý Anh trộm gà không được còn mất nắm thóc.

Chẳng những chưa thể giữ lại ngân lượng vải vóc, ngược lại đánh mất cái mạng nhỏ của mình, coi như là gieo gió gặt bảo.

Hắn đẩy Diệp Hạo ra hỗ trợ xử lý việc này, tránh cho mình xuất đầu lộ diện, cho dù là đắc tội với người ta, vậy cũng là Diệp Hạo đắc tội với người ta.

Chỉ là đối với Cố Nhất Chu cùng Lê Tử Quân tranh cãi không thoải mái, cái này trái lại là một chuyện ý vị sâu xa, hắn cảm thấy vẫn đáng giá chú ý một phen.

“Tiểu tử ngươi không tồi, có thể nghe được nhiều tin tức như vậy, có tiến bộ.”

Tào Thuận nghe vậy, vui vẻ nhếch miệng cười lên.

Hắn lúc trước vì đưa một chút đồ ăn cho người nhà bên ngoài binh doanh, thiếu chút nữa bị coi là đào binh chém rồi.

Vẫn là Đô úy đại nhân cứu mình một mạng.

Tào Thuận cảm thấy con người phải biết ân báo đáp, cho nên hắn vẫn luôn trung thành và tận tâm đối với Trương Vân Xuyên.

Trương Vân Xuyên vỗ vỗ bả vai Tào Thuận, nói: “Ngươi chuyển lời thân vệ Diệp đại ca, cứ nói ta sẽ đúng giờ dự tiệc.”

“Rõ!”

Tào Thuận xoay người muốn đi về phía cửa lớn binh doanh.

“Đúng rồi.” Trương Vân Xuyên gọi lại Tào Thuận, nói: “Ngươi đợi lát nữa đi mã tràng của phó đường chủ Hắc Kỳ hội Từ Kính, đi kiếm cho ta một con ngựa tốt tới đây.”
Bình Luận (0)
Comment