Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 485 - Chương 485: Cưỡi Ngựa Nhận Chức (2)

Chương 485: Cưỡi ngựa nhận chức (2) Chương 485: Cưỡi ngựa nhận chức (2)

Bọn Trương Vân Xuyên ở trước mặt mấy quan quân Trấn Sơn doanh ghìm lại ngựa chiến, mấy quan quân này bước lên vài bước.

“Xin hỏi là Trương Đại Lang Giáo úy đại nhân sao?”

Một quan quân mặt tròn tai to, tựa như một quả cầu thịt trên mặt tràn đầy nụ cười hướng về phía bọn người Trương Vân Xuyên chắp tay hỏi.

“Ta là Giáo úy Trấn Sơn doanh Trương Đại Lang.”

Trương Vân Xuyên đánh giá quan quân quả cầu thịt này, nhìn thấy quân phục trên người gã cũng bị căng lên, sợ làm rách áo binh sĩ của hắn.

Hắn từ Ninh Dương phủ đến Lâm Xuyên phủ, coi như là từng gặp không ít người.

Các tài chủ phú hộ kia ai cũng trắng trẻo mập mạp, dân chúng gầy trơ cả xương, điều này cũng không kỳ quái.

Nhưng ở trong Tuần Phòng quân nhìn thấy người béo như thế, vẫn khiến hắn có chút bất ngờ.

Người béo như vậy, làm sao hành quân đánh trận?

“Ai da, ta đã nói sáng sớm hôm nay sao lại nghe được chim khách hót.”

“Thì ra là Giáo úy đại nhân tới.”

Đô úy quả cầu thịt Trần Kim Thủy lại hành đại lễ đối với Trương Vân Xuyên: “Đô úy Trấn Sơn doanh Trần Kim Thủy, bái kiến Giáo úy đại nhân.”

“Trần Đô úy, ta mới đến, về sau còn xin ủng hộ nhiều hơn nha.”

Trương Vân Xuyên xuống ngựa, đi đến trước mặt vị Đô úy Trần Kim Thủy mập mạp này chào hỏi.

“Giáo úy đại nhân khách khí rồi.”

Thịt béo trên mặt Trần Kim Thủy run lên, hắn cười nói: “Về sau có chuyện gì, Giáo úy đại nhân ngài cứ phân phó là được.”

“Lão Trịnh, mau tới đây ra mắt Giáo úy đại nhân.”

Trần Kim Thủy vẫy vẫy tay đối với một Đô úy khác.

Đô úy mặt vuông vắn kia không lạnh không nhạt chắp tay đối với Trương Vân Xuyên: “Đô úy Trịnh Trung, bái kiến Giáo úy đại nhân.”

Đô úy Trịnh Trung sau khi nói xong, liền đứng ở nơi đó không động đậy, tỏ ra có chút chất phác.

Trương Vân Xuyên khẽ gật đầu với hắn, coi như chào hỏi.

“Giáo úy đại nhân, ta giới thiệu bọn họ cho ngài một lần.”

Hình thành đối lập rõ ràng với Đô úy Trịnh Trung là Đô úy Trần Kim Thủy, hắn mang các quân quan lần lượt dẫn tiến cho Trương Vân Xuyên nhận biết.

Những quan quân này đều là một ít tiếu quan, đội quan, xem như lực lượng nòng cốt trong Trấn Sơn doanh.

“Phùng Giáo úy đâu?”

Trương Vân Xuyên sau khi cùng mọi người chào hỏi hàn huyên vài câu, liền tò mò hỏi.

Theo lý thuyết Giáo úy Trấn Sơn doanh cần sau khi giao tiếp một phen với hắn, sau đó mới đi nhậm chức Tuần duyệt sứ, nhưng hắn ở nơi này lại chưa nhìn thấy người.

“Giáo úy đại nhân, Phùng Giáo úy vài ngày trước đã đi rồi.” Đô úy Trần Kim Thủy giải thích.

“Ồ.”

Người ta làm Giáo úy an ổn, chỉ bởi vì một câu của Tham tướng Diệp Hạo, trực tiếp bị điều đi làm một cái hư chức*.

có chức vụ nhưng không có thực quyền

Vị trí Giáo úy Trấn Sơn doanh thực quyền lại bị người khác chiếm, trong lòng gã khẳng định không thoải mái.

Trương Vân Xuyên cũng hiểu cho vị Phùng Giáo úy này.

Chỉ là đây là hiện thực tàn khốc.

Vị Phùng Giáo úy này là người của Cố Nhất Chu bên kia, mà Trương Vân Xuyên là người của Lê Tử Quân bên này.

Lê Tử Quân muốn nhúng tay bổ nhiệm Giáo úy, bọn họ trừ nghe lệnh, quả thật không có biện pháp khác.

Ai bảo Lê Tử Quân có quyền lên tiếng hơn cơ chứ.

Đối phương đã đi, Trương Vân Xuyên cũng bớt đi chuyện giao tiếp.

Ở dưới đám người Đô úy Trần Kim Thủy đi cùng, bọn Trương Vân Xuyên cất bước đi vào trong doanh địa.

Nhưng mới vừa đi chưa được bao xa, phía trước đột nhiên vang tiếng chiêng trống, chỉ thấy mấy chục binh sĩ đang khua chiêng gõ trống, nhiệt liệt hoan nghênh Trương Vân Xuyên vị Giáo úy mới này.

Chỉ là doanh địa tàn phá cùng âm nhạc vui vẻ so sánh, tỏ ra không hợp nhau.

“Còn thất thần làm gì, mau mau chào Giáo úy đại nhân.”

Đô úy Trần Kim Thủy vặn vẹo thân thể mập mạp kia của hắn, hướng về các binh sĩ Trấn Sơn doanh đã tập kết lại lớn tiếng hò hét.

“Bái kiến Giáo úy đại nhân.”

“Bái kiến Giáo úy.”

“...”

Ở trong doanh địa, ước chừng hơn ngàn binh sĩ Trấn Sơn doanh quần áo rách mướp, xanh xao vàng vọt so le không đồng đều hướng về Trương Vân Xuyên hành lễ.

“Đến, hô lên!”

Trần Kim Thủy hoa chân múa tay hô to: “Giáo úy đại nhân anh minh thần võ, trí dũng song toàn “

“Giáo úy đại nhân anh minh thần võ “

Các binh sĩ cũng hô lên theo.

Đô úy Trần Kim Thủy nháy mắt với các binh sĩ khua chiêng gõ trống, bọn họ gõ càng hăng say.

Trương Vân Xuyên đối mặt Đô úy Trần Kim Thủy nhiệt tình cùng các binh sĩ hô lộn xộn, nhịn không được lắc đầu.

“Trần Đô úy, được rồi, được rồi.”

Trương Vân Xuyên mở miệng nói với Đô úy Trần Kim Thủy: “Ý tứ một chút là được rồi, bảo các huynh đệ giải tán đi.”

Đối mặt Trần Kim Thủy làm ra nghi thức hoan nghênh này, Trương Vân Xuyên bảo hắn rút.

“Vâng, vâng.”

“Giáo úy đại nhân có lệnh, giải tán hết!”

Trần Kim Thủy khoát tay với mọi người, các binh sĩ lúc này mới như trút được gánh nặng giải tán.

“Giáo úy đại nhân, doanh trướng của ngài ta cũng đã sắp xếp người thu thập xong rồi, ở ngay bên kia.”

Trần Kim Thủy chỉ chỉ một chỗ lều trại đã dựng xong ở giữa doanh địa.

Lều trại này dựng rất tốt, hơn nữa thuộc loại trong ngoài vài gian, hình thành đối lập rõ rệt với các lều trại thủng rách chung quanh.

Thấy một màn như vậy, Trương Vân Xuyên khẽ nhíu mày.
Bình Luận (0)
Comment