Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 496 - Chương 496: Bình Yên Trở Về (2)

Chương 496: Bình yên trở về (2) Chương 496: Bình yên trở về (2)

“Biến đi, đừng nghĩ chiếm tiện nghi của cô nãi nãi.” Tô Ngọc Ninh chán ghét nói: “Hơn nữa, nào có đạo lý nữ nhân cưới nam nhân.”

“Phu quân của bổn cô nương phải là nam tử hán đội trời đạp đất, là Đại tướng quân uy phong lẫm liệt.”

“Ngươi một tên Giáo úy nho nhỏ, đừng nghĩ có chủ ý với ta.”

“Vậy ngươi muốn ta báo đáp ngươi như thế nào?” Trương Vân Xuyên cười hỏi: “Ngươi chỉ việc mở miệng, chỉ cần ta có thể làm được, ta đều đáp ứng ngươi.”

“Là ngươi nói đó.” Tô Ngọc Ninh nhìn chằm chằm Trương Vân Xuyên nói: “Ngươi không được đổi ý.”

“Ta nói, không đổi ý.”

Tô Ngọc Ninh lộ ra nụ cười giảo hoạt: “Ngươi về sau phải để ta phụ trách quản lý làm ăn muối tư.”

“A?”

Trương Vân Xuyên ngẩn người, sau đó trực tiếp lắc đầu.

“Vậy không được, ngươi một nữ nhân, ở nhà là được.”

Trương Vân Xuyên nói: “Buôn muối tư này dãi nắng dầm mưa, ven đường còn phải giao tiếp với các lộ sơn tặc giặc cỏ, ngươi không được.”

“Ai nói ta không được?”

Tô Ngọc Ninh không phục nói: “Một lần này ta đã tìm được nhà buôn muối cung cấp muối tư, ngươi không thể xem thường nữ nhân.”

“Đại ca, một lần này nếu không phải Tô cô nương, chúng ta có thể đi tay không một chuyến rồi.” Lương Đại Hổ ở một bên hát đệm.

“Ta thấy không bằng để Tô cô nương phụ trách chuyện này đi, có ta, sẽ không xảy ra vấn đề gì.”

Trương Vân Xuyên quay đầu nhìn chằm chằm Lương Đại Hổ nói: “Ta nói Đại Hổ, ngươi có ý tứ gì à?”

“Khuỷu tay hướng ra bên ngoài rồi phải không?”

“Không, không có.”

Lương Đại Hổ lập tức giải thích: “Ta chỉ là cảm thấy Tô cô nương cân nhắc sự việc tương đối chu toàn, hơn nữa một lần này ven đường lo lót, đều là nàng hỗ trợ ra chủ ý.”

“Nếu một mình ta, khẳng định không làm được.”

Trương Vân Xuyên sau khi nghe xong Lương Đại Hổ giải thích, lại nhìn Tô Ngọc Ninh vài lần, bắt đầu tự hỏi.

Lương Đại Hổ xung phong hãm trận không thành vấn đề, nhưng dù sao cũng là nam nhân, làm việc tùy tiện, không tỉ mỉ gì cả.

Tô Ngọc Ninh tuy là một nữ nhân, nhưng rất khôn khéo, làm việc cũng có chừng mực. Hôm nay huynh đệ Đông Nam nghĩa quân đều đã đi Ninh Dương phủ, hắn trong lúc nhất thời cũng tìm không thấy nhân tuyển thích hợp thay cho bọn Tô Ngọc Ninh.

Nếu là muốn Tô Ngọc Ninh giúp đỡ phụ trách làm ăn muối tư, hẳn là vẫn được.

“Ta có thể đáp ứng ngươi.”

Trương Vân Xuyên nói với Tô Ngọc Ninh: “Chẳng qua ngươi là một nữ nhân, ngươi phụ trách trù tính quản lý chung là được, cũng không thể lấy thân mạo hiểm, muốn đi bên ngoài, phải đánh tiếng trước với ta.”

“Yên tâm đi, trong lòng ta tự có tính toán.”

Tô Ngọc Ninh thấy Trương Vân Xuyên đồng ý để mình quản việc làm ăn muối tư, lập tức vui sướng không thôi.

Làm ăn muối tư chính là món lãi kếch sù.

Nàng về sau phụ trách làm ăn muối tư, đến lúc đó có thể nắm giữ lượng lớn tiền tài.

Nàng ở trong đoàn đội nhỏ này của Trương Vân Xuyên cũng có thể chiếm địa vị nhất định, ai cũng không dám coi khinh nàng, không dám động vào nàng.

Nếu không quản những việc này, vậy nàng chính là một cái bình hoa, một cái bình hoa có thể bị người ta ném đi bất cứ lúc nào.

Nàng từ khi quyết định thoát ly Tô gia bắt đầu, đã luôn muốn tự mình quyết định vận mệnh của mình, muốn nắm giữ càng nhiều tiền tài, càng nhiều quyền lực hơn.

Chỉ có như vậy, nàng mới có thể tránh được vận mệnh lúc trước bị Tô gia cầm đi thông gia.

“Giáo úy đại nhân của ta, ta còn có một thỉnh cầu nho nhỏ.”

Tô Ngọc Ninh ở ngoài sự vui sướng, lại rụt rè mở miệng.

“Còn có yêu cầu à?” Trương Vân Xuyên nhìn Tô Ngọc Ninh một lần, nói: “Ngươi nói trước nghe một chút.”

“Ta nói cho ngươi nha, không thể quá phận.”

Trương Vân Xuyên cẩn thận nói: “Nếu là yêu cầu quá phận, ta không đáp ứng.”

“Ta muốn ăn cá chua ngọt ngươi làm.”

Tô Ngọc Ninh có chút xấu hổ bổ sung một câu: “Cá chua ngọt bên ngoài làm không ngon.”

“Ngươi bảo ta đường đường một Giáo úy xuống bếp làm cá chua ngọt cho ngươi?”

Trương Vân Xuyên hầm hừ nói: “Ngươi thế mà nghĩ ra được.”

“Ngươi nếu không muốn làm thì thôi.” Tô Ngọc Ninh tỏ ra hơi thất vọng nói.

Trương Vân Xuyên nhìn bộ dáng đầy gió sương đó của Tô Ngọc Ninh, trong lòng lại mềm đi.

“Triệu Lập Bân!”

“Giáo úy đại nhân, ngài phân phó.”

“Đi, mua mấy con cá tươi về.” Trương Vân Xuyên xắn tay áo nói: “Vì khao đại công thần của chúng ta, ta muốn đích thân xuống bếp.”

Triệu Lập Bân vẻ mặt ngây dại.

Đêm hôm thế này, đi đâu mua cá?

Nhưng Giáo úy đại nhân đã phân phá, hắn vẫn lập tức đáp ứng.

Tô Ngọc Ninh nhìn bộ dáng hoa chân múa tay của Trương Vân Xuyên, nhất thời mặt mày hớn hở, trong lòng ngọt ngào.

“Đại ca, ta muón ăn chân giò nướng.” Lương Đại Hổ ở một bên xen mồm nói.

“Đi đi đi, ngươi đi góp náo nhiệt cái gì chứ.” Trương Vân Xuyên hậm hực nói: “Ngươi muốn ăn, ngày mai ta đi tửu lâu mời ngươi ăn đủ.”



Khi trời sắp sáng, Giáo úy Tuần Phòng quân Cao Đại Dũng chạy tới bờ sông.

Hắn nhìn thấy cầu đá biến mất không còn dấu vết, lại nhìn đoàn xe đồ quân nhu lương thảo bị chặn ở bờ sông, khuôn mặt âm trầm như nước.

“Giáo úy đại nhân, ta đã đang sắp xếp người xây cầu, nhắm chừng một ngày có thể xây xong.”

Đô úy Truy Trọng doanh chỉ vào đám dân phu ở bờ sông bận rộn chặt cây, bắc cầu, bẩm báo với Giáo úy Cao Đại Dũng.
Bình Luận (0)
Comment