Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 518 - Chương 518: Lâm Nguy Không Loạn

Chương 518: Lâm nguy không loạn Chương 518: Lâm nguy không loạn

“Các huynh đệ đều tập kết xong chưa?”

Thanh âm Trương Vân Xuyên trầm ổn hữu lực, vẻ mặt cũng trấn định, điều này làm bọn Đại Hùng không hiểu sao thấy yên lòng.

Đại Hùng mở miệng nói: “Đại ca, các huynh đệ đều theo ngài phân phó, khi ngủ người không cởi giáp, ngựa không tháo yên.”

“Bây giờ đã ở trong doanh địa tập kết xong rồi, là đánh hay rút, chỉ chờ ngài nói một câu!”

“Ừm.”

Trương Vân Xuyên nhìn mọi người, trấn an nói: “Các ngươi cũng không cần khẩn trương cùng sợ hãi.”

“Sơn tặc liên tục phá tan phòng tuyến Phi Báo doanh, Bàn Thạch doanh, tuy ra ngoài chúng ta đoán trước, nhưng bọn hắn liên tục chém giết, chỉ sợ bây giờ cũng sắp kiệt sức rồi.”

“Cho dù bọn hắn đánh tới trước mặt, cũng không còn nhuệ khí lúc trước.”

“Chỉ cần chúng ta đừng rối loạn đầu trận tuyến, bọn hắn không làm gì được chúng ta.”

Lời của Trương Vân Xuyên, nhất thời khiến không khí trong phòng đột nhiên buông lỏng.

Bây giờ không rõ tình hình địch, Trương Vân Xuyên thiếu tình báo đi phán đoán là đánh hay rút.

Cho nên hắn bây giờ chỉ có thể tạm thời tập kết đội ngũ, chờ đợi thám báo mang về tình báo càng thêm chi tiết.

“Các ngươi đều trở về ước thúc tốt huynh đệ của mình.”

“Chưa có quân lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không thể tự tiện hành động.”

“Trịnh Đô úy, đốc chiến đội của ngươi dẫn người tuần tra các nơi cho ta, có kẻ nào nhiễu loạn lòng quân, tự tiện rời doanh chạy trốn, có thể chém trước báo sau!”

Trương Vân Xuyên sau khi cho bọn họ ăn một viên thuốc an thần, sau đó phân phó bọn Đại Hùng chạy về đội ngũ của mình, để ổn định lòng quân.

“Rõ!”

Bọn Đại Hùng, Trịnh Trung sau khi lĩnh quân lệnh, vội vàng chạy về đội ngũ của mình.

Đêm hôm tối tăm, nghe nói sơn tặc đột kích, rất nhiều người trong lòng đều bối rối.

Nhưng nhìn thấy quan quân bọn Đại Hùng chưa chạy trốn, ngược lại trầm ổn bình tĩnh ở cùng một chỗ với bọn họ, các binh sĩ Trấn Sơn doanh bình thường nhất thời yên ổn hơn không ít.

Trấn Sơn doanh xao động rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Các quân quan tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ thấp giọng nói chuyện với nhau, các binh sĩ thì tập kết lại, ở tại chỗ đợi lệnh.

Trong doanh địa trừ cây đuốc thiêu đốt ‘tách tách’, đội ngũ hơn ba ngàn người tràn ngập yên lặng.

Sau khoảnh khắc, nơi xa có binh sĩ trạm cảnh giới giơ đuốc về tới doanh địa.

Binh sĩ trạm cảnh giới bị đưa tới trong sân Trương Vân Xuyên ở lại.

“Giáo úy đại nhân, Bàn Thạch doanh đã tan tác.”

Ngũ trưởng trạm cảnh giới hướng về Trương Vân Xuyên vị Giáo úy này bẩm báo nói: “Nghe huynh đệ Bàn Thạch doanh chạy tán loạn nói, Ngô Đức Giáo úy đã bị sơn tặc giết.”

“Hôm nay Bàn Thạch doanh tổn thất thê thảm nặng nề, người còn sống đều tản ra bỏ chạy.”

“Đám đông sơn tặc đang lao về phía chúng ta bên này.”

Trương Vân Xuyên nghe vậy, tâm tình nhất thời chìm đến đáy vực.

Bàn Thạch doanh tan tác nhanh như vậy khiến hắn chấn kinh.

Sơn tặc chẳng lẽ thật sự lợi hại như vậy?

Trên thực tế Trương Vân Xuyên lại đã đánh giá cao sơn tặc đột kích.

Sơn tặc ở lúc chiến đấu với Phi Báo doanh, Phi Báo doanh là chủ động tránh ra khỏi đường lớn, cho nên sơn tặc cũng chưa trải qua chiến đấu gì, đã đến phòng tuyến Bàn Thạch doanh phụ trách.

Bàn Thạch doanh cho rằng phía trước có hai lớp phòng tuyến Phi Báo doanh bố trí, cho nên tương đối lơi lỏng.

Đêm hôm tối om, chợt gặp phải sơn tặc tập kích, trong hỗn loạn, Bàn Thạch doanh cũng không biết có bao nhiêu sơn tặc đột kích.

Điều này đã dẫn tới Bàn Thạch doanh cũng chưa trải qua chiến đấu ra hồn gì cả, các binh sĩ ở dưới hỗn loạn kinh hoảng, trực tiếp tán loạn.

Có thể nói, sơn tặc là không cần tốn nhiều sức đã một đường phá tan ba lớp phòng tuyến Tuần Phòng quân thiết lập.

“Số lượng sơn tặc có bao nhiêu, làm rõ chưa?” Trương Vân Xuyên mở miệng hỏi.

Ngũ trưởng trạm cảnh giới trả lời: “Ước chừng có hơn hai ngàn người.”

“Ngươi làm sao biết được rõ ràng như vậy?”

“Ta dẫn người bắt một tên sơn tặc lạc đàn, từ trong miệng của hắn hỏi.” Ngũ trưởng trả lời: “Trong hơn hai ngàn sơn tặc này, cũng chỉ hơn tám trăm tên có thể đánh.”

“Còn lại đều là một ít người già phụ nữ trẻ em, bọn họ mang theo không ít đồ, đi theo phía sau.”

“Trừ một sơn tặc đội ngũ này khá lớn, còn có không ít nhóm sơn tặc nhỏ cũng thừa dịp hỗn loạn đi theo phía sau, muốn thuận thế chạy ra.”

Trương Vân Xuyên nhìn vài lần Ngũ trưởng trạm cảnh giới dám có gan đi bắt sơn tặc lạc đàn này, hài lòng gật gật đầu.

Y không chỉ lâm nguy không loạn, hơn nữa gan cũng rất lớn.

Tin tức y mang đến rất quan trọng, khiến hắn ít nhất làm rõ tình huống đại khái của sơn tặc bên kia.

“Ngươi tên là gì?” Trương Vân Xuyên nhìn Ngũ trưởng trạm cảnh giới này, hỏi.

Tống Điền trả lời: “Giáo úy đại nhân, ta tên Tống Điền, là Ngũ trưởng Giáp đội dưới trướng Chu Hùng Đô úy.”

“Từ hôm nay trở đi, các ngươi ngũ này điều vào thân vệ đội của ta, ngươi thăng nhiệm Thập trưởng.”

“Quay đầu các ngươi đi Trần Đô úy nơi đó, mỗi người lĩnh hai lượng bạc, tính là tưởng thưởng các ngươi một lần này.”

Có công tất thưởng, có tội tất phạt.

Tống Điền bọn họ ngũ này tuy là phụ trách hướng phía Bàn Thạch doanh cảnh giới.

Nhưng bọn họ ở thời điểm mấu chốt làm rõ tình hình địch, Trương Vân Xuyên trực tiếp liền quyết định thăng thưởng đối với bọn họ ngay lập tức.
Bình Luận (0)
Comment