Chương 537: Nha môn lập uy (2)
Chương 537: Nha môn lập uy (2)
Phía dưới bậc thang ngoài huyện nha, đã chất đầy từng xe lương thực, vải vóc các thứ.
Những của cải lương thực này đều là từ trong kho phủ huyện Đại Hưng thu được.
Ở trên đường ngoài nha môn, đã rậm rạp đứng đầy người dây vẻ mặt đầy sợ hãi.
Đông Nam nghĩa quân đột nhiên công hãm huyện Đại Hưng, bọn họ ngay cả thời gian đào tẩu cũng không có.
Bọn họ rất nhiều người thậm chí cho rằng mình một lần này phải chết ở trong tay đám sơn tặc này.
Nhưng bọn họ chưa chờ được Đông Nam nghĩa quân tàn sát.
Ngược lại là Đông Nam nghĩa quân yêu cầu bọn họ người các nhà các hộ đều đến cửa huyện nha.
Đối mặt các quân sĩ Đông Nam nghĩa quân đeo trường đao bên hông, uy phong lẫm liệt kia, dân chúng không dám không đến.
Sau khi bọn họ đến huyện nha, nhìn thấy là từng xe lương thực cùng vải vóc, điều này làm trong lòng bọn họ đặc biệt nghi hoặc, không biết trong hồ lô Đông Nam nghĩa quân bán thuốc gì.
Chung quanh đều là từng gã binh sĩ Đông Nam nghĩa quân cả người lộ ra sát khí.
Dân chúng tụ tập cùng một chỗ, đến thở mạnh cũng không dám.
Bọn họ thấp thỏm bất an chờ đợi ước chừng mấy nén hương thời gian, trong nha môn mới vang lên tiếng bước chân chỉnh tề.
Chỉ thấy một đội quân sĩ tinh nhuệ mặc giáp da từ trong nha môn đi ra.
Các quân sĩ tinh nhuệ này còn áp giải một ít người đi ra.
Dân chúng chăm chú nhìn lại, những người này đều là một ít gương mặt quen thuộc.
Có Huyện tôn đại nhân ở huyện Đại Hưng cao cao tại thượng, còn có đám người Chủ bạc, Huyện úy.
Trừ người của quan phủ, còn có vài vị tài chủ lớn ở huyện Đại Hưng có thể hô mưa gọi gió.
Chỉ là giờ phút này bọn họ không còn uy phong bát diện như ngày xưa.
Đối mặt quân sĩ Đông Nam nghĩa quân đằng đằng sát khí, bọn họ sắc mặt trắng bệch, cả người phát run, trong mắt tràn đầy sự hoảng sợ.
“Bọn họ bắt Huyện tôn đại nhân rồi.”
Trong đám người chen chúc, có chưởng quầy cửa hàng vẻ mặt phức tạp: “Cũng không biết bọn họ sẽ xử trí Huyện tôn đại nhân như thế nào.”
“Đám người này tuy giơ cờ hiệu Đông Nam nghĩa quân, nhưng nói đến cùng vẫn là một đám sơn tặc.”
“Thủ đoạn của sơn tặc ngươi cũng không phải không biết.”
“Đầu lĩnh Đông Nam nghĩa quân này chính là Trương Vân Xuyên, hắn chính là đại sơn tặc trên Cửu Phong sơn, nghe nói giết người như ma.”
Có ông chủ làm ăn nhỏ thấp giọng thở dài: “Huyện tôn đại nhân sợ là tính mạng khó bảo toàn.”
“Trương Vân Xuyên này không phải nói đã đền tội sao?”
“Sao bây giờ lại đột nhiên sống lại?”
Có người thấp giọng nghị luận: “Ai biết được.”
“Có người giả mạo cũng không nhất định.”
“Ngươi nói sơn tặc sẽ ra tay với chúng ta không?”
Tiểu phú hộ trong nhà có một ít của cải nhìn quét quân sĩ Đông Nam nghĩa quân võ trang hạng nặng kia, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Ta thấy chúng ta vẫn là lát nữa chủ động cho một ít hiếu kính, bảo toàn tính mạng quan trọng hơn.”
Lời này vừa nói ra, chưởng quầy, phú hộ vừa rồi thấp giọng nói chuyện với nhau đều đồng loạt trầm mặc, thật lâu sau, mới có người thở dài.
Tài phú của bọn họ cũng không phải gió to thổi tới.
Muốn bọn họ hiếu kính cho sơn tặc, trong lòng bọn họ là một vạn cái không tình nguyện.
Nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu nha.
“Cái thế đạo chết tiệt này.”
Có người thấp giọng mắng, cảm thấy thế đạo đối với bọn họ những người này quá không công bằng rồi.
Không chỉ phải chịu quan phủ bóc lột, mỗi tháng phải lo lót cho nha môn, hàng hóa các thứ mới có thể thuận lợi bán.
Ngoài ra, bọn họ còn phải hiếu kính cho một ít bang phái trên địa phương.
Hôm nay sơn tặc đến, bọn họ vẫn phải cho.
Khi dân chúng cùng chưởng quầy một ít cửa hàng, tiểu tài chủ phú hộ trong Đại Hưng thành lo lắng cho vận mệnh của mình, mấy người Lâm Hiền, Vương Lăng Vân, Bàng Bưu của Đông Nam nghĩa quân sóng vai từ trong huyện nha đi ra.
Nhìn thấy mấy vị tướng lĩnh cao tầng Đông Nam nghĩa quân khoác chiến bào, uy phong lẫm liệt đi ra, tiếng thấp giọng nói chuyện với nhau ngoài huyện nha im bặt.
Ánh mắt mọi người đều đồng loạt đặt đến trên thân đám người trên bậc thang.
Bởi vì tài sản tính mạng của bọn họ, hôm nay trông hết vào một câu của mấy sơn tặc đầu mục trên bậc thang này.
Lâm Hiền sau khi đứng lại, hướng về dân chúng tụ tập đông nghìn nghịt ngoài huyện nha nhìn quét một vòng.
Nam nữ già trẻ đều có, thậm chí có người bế trẻ con.
Không có ngoại lệ là, trên mặt bọn họ không nụ cười, chỉ có nghiêm túc, bối rối cùng lo lắng.
Lâm Hiền đằng hắng cổ họng, bắt đầu nói chuyện.
“Các vị phụ lão hương thân!”
Lâm Hiền chắp tay với dân chúng.
“Ta là Lâm Hiền của Đông Nam nghĩa quân!”
Đây là lần đầu tiên dân chúng nghe được tên của Lâm Hiền, bọn họ rất xa lạ đối với cái tên này.
Bọn họ vẫn như cũ duy trì im lặng cùng trầm mặc, chờ đợi câu sau của Lâm Hiền.
“Ta phụng mệnh lệnh đại soái nhà ta Trương Vân Xuyên, đặc biệt đến tấn công huyện Đại Hưng, quét sạch tham quan ô lại, du côn ác bá, trả phụ lão hương thân một bầu trời trong lành!”
Dân chúng lần này đã nghe hiểu.
Lâm Hiền này ở trên bậc thang nói chuyện là một tướng lĩnh dưới trướng đại sơn tặc Trương Vân Xuyên.
“Phụ lão hương thân các ngươi cũng đều thấy rồi!”
“Chúng ta là nghĩa quân, không phải sơn tặc!”