Chương 542: Tiết Độ sứ tức giận (1)
Chương 542: Tiết Độ sứ tức giận (1)
“Chém!”
Đổng Lương Thần nhìn thấy một đám đầu mục sơn tặc cùng nòng cốt bị bắt ra, trực tiếp hạ lệnh xử quyết.
Ở trong một mảng tiếng rút đao leng keng, đám đầu mục sơn tặc bị dọa sợ mất vía.
“Quân gia tha mạng, tha mạng.”
“Van cầu quân gia tha chúng ta một con đường sống!”
“...”
Đám đầu mục sơn tặc cả người run bần bật, bọn họ hoảng sợ hô to cầu xin tha thứ.
“Giết!”
Đổng Lương Thần mặt không biểu cảm.
Các binh sĩ Tuần Phòng quân giơ tay chém xuống, máu tươi ấm áp phun tung tóe khắp nơi.
Mấy chục sơn tặc đầu mục nòng cốt đầu rơi xuống đất, dọa đám sơn tặc gần trong gang tấc mặt như màu đất.
Đổng Lương Thần sau khi một hơi giết mấy chục đầu mục cùng nòng cốt sơn tặc, lại xách đầu của họ về tới doanh địa sơn tặc tù binh.
Đổng Lương Thần nhìn quét một vòng đám sơn tặc vẻ mặt đầy hoảng loạn, hắn lớn tiếng nói: “Trong các ngươi ai là đầu lĩnh, ta biết rõ hết.”
“Biết ta vì sao chỉ bắt mấy chục người không?”
“Đó là bởi vì ta muốn cho các ngươi một cơ hội!”
“Một cơ hội lập công chuộc tội!”
“Nếu ai chỉ ra và xác nhận ra một đầu mục, vậy lập tức có thể thả hắn về nhà, không cần bị trừng phạt!”
Đổng Lương Thần nhìn đám sơn tặc nói: “Nếu là các ngươi đều không muốn chỉ ra và xác nhận, vậy liền nói lên không có lòng ăn năn, vậy thì giết hết!”
Lời của Đổng Lương Thần khiến các sơn tặc run rẩy toàn thân.
Đặc biệt nhìn Đổng Lương Thần vừa chuẩn xác không có sai lầm bắt mấy chục tên đầu mục, trong lòng đã nhận định, hắn biết được ai là đầu mục.
Cố ý không bắt hết, chỉ là khảo nghiệm bọn họ mà thôi.
Trên thực tế bọn họ cũng không biết, đây chỉ là thủ đoạn của Đổng Lương Thần mà thôi.
Đổng Lương Thần hy vọng thông qua phương thức này, tra ra đầu mục sơn tặc bọn họ chưa phát hiện, quét sạch cá lọt lưới.
“Hắn là đầu lĩnh!”
Đám sơn tặc biết Đổng Lương Thần không phải dọa bọn họ.
Ở sau khi thoáng do dự, liền có sơn tặc đứng thẳng lên, chỉ ra và xác nhận một sơn tặc bên cạnh mình.
“Không phải, ta không phải đầu lĩnh!”
Đầu mục sơn tặc kia khủng hoảng trực tiếp xua tay.
“Hắn đúng là thế, hắn là quản lương thực tiền bạc trong trại chúng ta!” Lại có một sơn tặc đứng ra chỉ ra xác nhận.
Đổng Lương Thần nhìn thấy mấy sơn tặc chỉ ra và xác nhận, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.
Hắn vung tay lên, mấy binh sĩ Tuần Phòng quân liền lao qua, bắt lại con cá lọt lưới kia.
Dục vọng cầu sinh của đám sơn tặc rất mãnh liệt, rất nhanh lại chỉ ra và xác nhận hơn hai mươi đầu mục cùng nòng cốt, tất cả bị Đổng Lương Thần hạ lệnh kéo ra xử lý.
Đổng Lương Thần không tốn bao nhiêu thời gian, đã thanh tẩy hết đám đầu mục nòng cốt trong đội ngũ sơn tặc.
Theo nòng cốt đầu mục sơn tặc bị thanh tẩy hết, sơn tặc còn lại nhất thời như rắn mất đầu.
Bọn họ, sẽ ở sau khi trải qua một phen giáo dục chỉnh đốn, trực tiếp biên vào Trấn Sơn doanh, để tăng cường chiến lực Tuần Phòng quân.
…
Trong Tứ Thủy huyện thành, cử hành một hồi nghi thức chúc mừng đơn giản.
Tham tướng Diệp Hạo vừa nhận chức đã đánh một trận thắng lớn, chém mấy trăm sơn tặc, còn bắt tù binh nhiều người như vậy.
Tiễu Tặc sứ Lê Tử Quân cảm thấy Diệp Hạo làm mình nở mày nở mặt, vì thế, cố ý tiến hành một phen tuyên truyền tạo thế.
Đầu của sơn tặc cũng dùng xe ngựa kéo, dạo phố thị chúng.
Dân chúng Tứ Thủy huyện vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều đầu sơn tặc như vậy.
Nhìn thấy những cái đầu rối bù, máu tươi đầm đìa dữ tợn kia trên xe bò, rất nhiều người bịt mũi, mắng to đây đều là báo ứng.
Rất nhiều đứa bé thì bị đầu của sơn tặc dọa tới mức kêu toáng lên.
Chém giết nhiều sơn tặc như vậy, thực sự là phấn chấn lòng quân sĩ khí rất nhiều, khiến dân chúng Tứ Thủy huyện vỗ tay bày tỏ vui mừng.
Ngọa Ngưu sơn này nạn giặc phỉ vẫn rất nghiêm trọng.
Đám sơn tặc trước kia cấu kết với đại gia tộc, bóc lột đối với dân chúng rất lợi hại.
Hôm nay nhìn thấy rất nhiều sơn tặc bị chém giết, trong lòng dân chúng cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Đầu của sơn tặc dạo phố thị chúng, Tiễu Tặc sứ Lê Tử Quân cũng bày tiệc tiến hành một phen khoản đãi nhiệt tình đối với tham tướng Diệp Hạo.
Hắn lúc trước để Diệp Hạo đảm nhiệm tham tướng, coi trọng là bối cảnh của Diệp gia, mà không phải năng lực của Diệp Hạo.
Ở dưới tình huống Cố Nhất Chu càng thêm không chịu khống chế, hôm nay Diệp Hạo đánh thắng trận, khiến Lê Tử Quân đối với hắn càng thêm tín nhiệm cùng nể trọng, cảm thấy người trẻ tuổi này có thể dùng.
Ở sau khi tiệc rượu kết thúc, Lê Tử Quân và Diệp Hạo cùng nhau tản bộ tiêu cơm, tiến hành một phen nói chuyện riêng với nhau.
“Tuần Phòng quân xây dựng đến nay, tuy đánh thắng một ít trận, nhưng vấn đề cũng không ít.”
Lê Tử Quân chủ động khơi mào đề tài, nói: “Đặc biệt giáo úy các doanh, đại đa số đều là một ít người thô lỗ không biết quy củ.”
“Bọn họ giơ cờ hiệu diệt giặc, ở trong đó kiếm lời túi tiền riêng, giết lương dân mạo nhận công lao, có thể nói cả gan làm loạn!”
Lúc trước Tuần Phòng quân vừa thành lập, các gia tộc đều nhét người vào bên trong.
Những người đó đều là có tri thức hiểu lễ nghĩa, hơn nữa là có kiến thức.
Chỉ là đô đốc Tuần Phòng quân Cố Nhất Chu không thích người ngoài nhúng tay Tuần Phòng quân.