Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 549 - Chương 549: Thất Bại Trong Gang Tấc (1)

Chương 549: Thất bại trong gang tấc (1) Chương 549: Thất bại trong gang tấc (1)

“Đáng thương chúng ta những người này ở trên chiến trường chém giết đẫm máu với sơn tặc, không những sẽ không đạt được thăng quan ban thưởng, ngược lại rơi vào họa sát thân.”

Cố Nhất Chu oán giận nói: “Các ngươi ở Ninh Dương phủ diệt phỉ lập công huân, ta vốn định để các ngươi thăng nhiệm tham tướng, nhưng Lê Tử Quân nói các ngươi là xuất thân thảo mãng, một chữ bẻ đôi cũng không biết, hắn không đồng ý.”

“Hắn về sau điều tới Chu Hào, Diệp Hạo không có chiến công đảm nhiệm tham tướng, đối với bọn họ lại rất coi trọng cùng tín nhiệm.”

“Hắn bất công với chúng ta thì thôi, còn động cái là đánh giết.”

“Đầu tiên là đô úy Lý Anh, bây giờ là giáo úy Đặng Kiệt, nói không chừng không qua bao lâu, ta đô đốc này nếu chọc giận hắn, cũng sẽ bị hắn một đao chém chết.”

Bọn giáo úy Nhạc Định Sơn sau khi nghe xong đô đốc Cố Nhất Chu oán giận, trong lòng cũng đặc biệt không thoải mái.

Nghĩ đến đủ loại chuyện Lê Tử Quân làm, trong lòng bọn họ cũng oán khí ngút trời.

“Đô đốc đại nhân, Lê đại nhân làm việc như thế, khiến các huynh đệ thất vọng đau khổ.” Giáo úy Nhạc Định Sơn bất mãn mở miệng.

“Không bằng chúng ta tấu hướng Tiết Độ phủ, xin Tiết Độ sứ đại nhân làm chủ thay chúng ta!” Giáo úy Triệu Khôn đề nghị.

“Đúng, Lê đại nhân lạm sát kẻ vô tội, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn!”

“Hôm nay hắn có thể giết Đặng Kiệt, ngày mai liền có thể giết chúng ta!” Giáo úy Từ Kiến cũng phụ họa theo.

Cố Nhất Chu nhìn các tướng lĩnh tâm phúc một lần, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

“Lê gia chính là gia tộc Tiết Độ sứ tín nhiệm nhất, chúng ta cho dù đi kêu oan, Tiết Độ sứ đại nhân cũng sẽ thiên vị Lê gia.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Chẳng lẽ huynh đệ chúng ta cứ như vậy tùy ý Lê đại nhân làm bừa sao?”

“Nhỡ đâu ngày đó đao rơi xuống trên người chúng ta, vậy lại làm như thế nào?”

Nhìn thấy các giáo úy đều có cảm giác nguy cơ, Cố Nhất Chu biết cảm xúc ấp ủ tương đối rồi.

“Các ngươi đều là người ta tín nhiệm nhất, cũng là ta dìu dắt đến trên vị trí giáo úy.”

Cố Nhất Chu nhìn bọn họ, nói: “Lê Tử Quân bây giờ vừa bổ nhiệm tham tướng tiến vào phân quyền của ta, vừa giết Đặng Kiệt chặt cánh tay của ta, ta thấy hắn là hướng về ta.”

“Ta đô đốc này nếu như bị hạ bệ, nhắm chừng các ngươi cũng khó may mắn thoát khỏi.”

Bọn Nhạc Định Sơn làm sao không biết đạo lý này, cho nên trong lòng bọn họ đều rất lo lắng.

Cố Nhất Chu là chỗ dựa của bọn họ, Cố Nhất Chu không còn, vậy vinh hoa phú quý của bọn họ tự nhiên cũng không còn.

“Đô đốc đại nhân, ngươi nói làm sao bây giờ, ta đều nghe lời ngươi!”

Nhạc Định Sơn đằng đằng sát khí nói: “Cùng lắm thì chúng ta phản con mẹ nó!”

“Im miệng!”

Cố Nhất Chu vội vàng ngăn lại Nhạc Định Sơn nói năng lung tung.

“Lời này về sau đừng nói lung tung.” Cố Nhất Chu nhắc nhở: “Chúng ta là binh tướng triều đình Đại Chu, sao có thể trở thành loạn thần tặc tử người người phỉ nhổ!”

“Vậy đô đốc đại nhân, ý tứ ngài là?” Bọn giáo úy Triệu Khôn trong lúc nhất thời không làm rõ được Cố Nhất Chu muốn làm cái gì.

“Các ngươi tạm đưa tai lại đây.”

Cố Nhất Chu nhìn bọn họ một lần, vẫy vẫy tay đối với bọn họ.



Trên đường lớn lầy lội, mấy thám báo binh Tuần Phòng quân đang cưỡi ngựa, thật cẩn thận thăm dò tiến lên.

Bọn họ cách nhau xa khoảng mấy trượng.

“Dừng!”

Một thám báo ngũ trưởng xuyên thấu qua sương mù mỏng, thấy được trên đường lớn nơi xa lờ mờ có cái gì đang động, hắn giơ tay ra hiệu đối với phía sau.

Thám báo binh đi theo phía sau theo bản năng rút mã đao, nâng nỏ cầm tay, nhất thời như đối mặt đại địch.

Nhưng bọn họ hướng về phía trước quan sát một lát, phát hiện phía trước sương mù mờ mịt, có mấy con bò già đang ở ven đường ăn cỏ.

“Đại nhân, hình như là mấy con bò.” Một thám báo binh tinh mắt mở miệng nói.

Mọi người cũng thấy rõ, phát ra động tĩnh đúng là mấy con bò ăn cỏ bên đường.

Bọn họ đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Nơi này trước không thôn sau không tiệm, ai thả bò ở bên này.”

Thám báo ngũ trưởng bảo huynh đệ dưới trướng tiếp tục tiến lên.

Bọn họ đi đến trước mặt lúc này mới phát hiện, trừ mấy con bò, trên đường lớn còn có không ít xe bò bị vứt bỏ.

“Ồ?”

“Ai ném trên đường nhiều đồ như vậy?”

Thám báo ngũ trưởng nhìn thấy đồ vật tán loạn trên đường lớn, lập tức nhíu mày.

“Hẳn sẽ không là sơn tặc ném chứ?” Một thám báo binh đoán.

Lời này vừa nói ra, các thám báo binh nhất thời bị dọa giật mình.

Bọn họ lập tức nhìn xung quanh, sợ trúng mai phục.

Cũng may chung quanh đến cái bóng ma cũng không có, bọn họ sợ bóng sợ gió một hồi.

Thám báo ngũ trưởng cắm mã đao trở về vỏ đao, trèo lên một chiếc xe bò vứt bỏ.

Hắn xốc lên vải dầu bao phủ, lộ ra từng túi lương thực bên trong.

“Lương thực, trên xe chứa đều là lương thực!”

Trong lòng thám báo ngũ trưởng càng thêm nghi hoặc.

Thời buổi này lương thực cũng không rẻ.

Ai thế mà ném lương thực trên đường lớn.

Thám báo binh khác cũng đều xoay người xuống ngựa, lục tung xem xét.

“Có rất nhiều quần áo.”

“Còn có một chút đồ cổ tranh chữ.”

“...”

Bọn họ rất nhanh đã ở trong đồ vật bị sơn tặc vứt bỏ phát hiện không ít vật đáng giá.
Bình Luận (0)
Comment