Chương 558: Thu mua lòng người (1)
Chương 558: Thu mua lòng người (1)
Bàn ghế trong đông sương phòng đều đầy đủ hết, ngoài ra, còn có một bộ đệm chăn mới, hai túi lương thực các dụng cụ sinh hoạt.
“Đương gia, nơi này, chúng ta về sau liền ở nơi này?”
Vợ của Cảnh Nhị nhìn thấy phòng ốc sạch sẽ, nàng không dám đặt chân vào bên trong.
Sợ bùn đất trên chân nàng làm bẩn căn phòng.
“Đúng, chúng ta về sau sẽ ở nơi này.”
Cảnh Nhị sau khi nhìn trong phòng một lần, lúc này mới kéo vợ con tiến vào trong phòng.
“Phòng tốt như vậy, chúng ta ở quá chà đạp nó rồi.”
Vợ của Cảnh Nhị đánh giá căn phòng, tỏ ra có chút không quen.
“Chúng ta nếu có một cái lều cỏ tranh ở là được.”
Cảnh Nhị mở miệng nói: “Có nhà tốt để ở, còn ở lều cỏ tranh cái gì chứ, ở nơi này cũng không cần lo lắng mưa to trong nhà ướt sũng nữa.”
“Đúng, phòng này khẳng định không bị dột.” Vợ của Cảnh Nhị cũng cười lên.
Đây là lần đầu tiên bọn họ vào ở nhà ngói.
“Đệm chăn này đều là đồ mới, là cho chúng ta sao?”
Nhìn thấy trên bàn đặt đệm chăn mới cùng hai túi lương thực, vợ của Cảnh Nhị mở miệng hỏi.
“Hẳn là cho chúng ta.”
“Đương gia, chúng ta đều là một ít sơn tặc, quan binh này không giết chúng ta, còn cho chúng ta an cư, cho đồ vật, sao ta cảm thấy trong lòng không chân thực lắm vậy.”
Vợ của Cảnh Nhị cảm giác tất cả đều là không chân thực như vậy, tựa như là nằm mơ.
Khi người một nhà Cảnh Nhị vì dọn vào nhà mới sạch sẽ này mà cảm giác thấy vui vẻ, Trương Vân Xuyên đi vào sân.
“Giáo úy đại nhân tới rồi.”
“Mọi người tạm thời đừng vội làm việc, đi ra bái kiến giáo úy đại nhân trước.”
Tiếng của hội trưởng Hắc Kỳ hội Triệu Lập Bân vang lên ở trong sân.
Cảnh Nhị nhìn về phía ngoài cửa, chỉ thấy mười mấy hộ vệ lưng hùm vai gấu vây quanh đoàn người giáo úy Trương Đại Lang đi vào trong sân.
“Đương gia, còn thất thần làm gì.”
Vợ của Cảnh Nhị đẩy hắn, nói: “Còn không nhanh ra ngoài bái kiến giáo úy đại nhân.”
“Ừm.”
Cảnh Nhị đáp lại một tiếng, lập tức kéo hai đứa con của mình, dẫn theo vợ đi ra khỏi cửa nhà.
Người mấy nhà khác cùng ở trong chỗ sân này cũng đều đi tới trong sân.
Đối mặt Trương Vân Xuyên vị quan to này, bọn họ co quắp bất an đứng, tỏ ra có chút khiếp đảm.
Dù sao lúc trước bọn họ chính là bị vị giáo úy đại nhân này dẫn dắt binh mã đánh bại.
Rất nhiều huynh đệ trong trại đều là ở lúc giao chiến cùng Trấn Sơn doanh dưới trướng Trương Vân Xuyên, trực tiếp bị giết chết, bọn họ đối với Trương Vân Xuyên là có sự sợ hãi.
Bọn họ cảm thấy Trương Vân Xuyên vị giáo úy này là một vị nhân vật lợi hại.
“Còn không bái kiến giáo úy đại nhân.”
Triệu Lập Bân nhắc nhở.
“Bái kiến giáo úy đại nhân.”
Người mấy nhà bọn Cảnh Nhị khom lưng hướng Trương Vân Xuyên hành lễ.
Ánh mắt Trương Vân Xuyên quét một vòng mấy gã sơn tặc này, khẽ gật đầu, xem như chào hỏi bọn họ.
“Phòng ốc an trí cho các ngươi có hài lòng không?”
Trương Vân Xuyên mở miệng hỏi.
“Hài lòng, hài lòng.”
Vợ của Cảnh Nhị lập tức mở miệng nói: “Chúng ta chưa bao giờ được ở phòng tốt như vậy, về sau không cần lo lắng trời mưa bị dột nữa.”
Cảnh Nhị trừng mắt nhìn vợ mình một cái, cảm thấy ở trường hợp như vậy, nào có chỗ cho một người phụ nữ nói chuyện.
“Đa tạ giáo úy đại nhân cho chúng ta phòng ở.” Cảnh Nhị hướng về Trương Vân Xuyên chắp tay, biểu đạt lòng biết ơn.
Hắn lúc trước đối với Trương Vân Xuyên cùng quan binh là mang địch ý.
Bởi vì không ít người quen của hắn chết ở trong tay quan binh, một tiểu đầu mục hắn luôn đi theo cũng bị quan binh giết.
Hắn ban đầu nghĩ về sau tìm được cơ hội, liền dẫn theo người nhà đào tẩu, tiếp tục đi làm sơn tặc, dù sao không thể hướng quan binh chịu thua.
Nhưng vừa rồi nhìn thấy bộ dáng vui vẻ đó của vợ cùng con mình ở trong phòng mới, hắn nhất thời cảm thấy mình có lỗi với người trong nhà.
Vợ mình gả cho mình, còn sinh cho mình hai đứa con trai.
Nhưng mình không có bản lãnh, lại chưa bao giờ để bọn họ được sống một ngày an ổn.
Lúc chưa theo giặc ngày ngày ăn không đủ no, làm điền hộ cho nhà giàu, ở lều cỏ tranh.
Sau khi làm sơn tặc, không chỉ thấp thỏm lo âu, vẫn là ăn rau cháo, hai đứa con từ khi sinh ra đến bây giờ, ngay cả một bộ quần áo mới cũng không có.
Hắn cảm thấy mình xấu hổ với người nhà.
Hôm nay giáo úy Trương Đại Lang an trí chỗ ở cho bọn họ, hắn nhìn thấy vợ con rất vui vẻ, trong lòng cũng đánh mất ý định đào tẩu, ngược lại tràn ngập cảm kích đối với Trương Vân Xuyên.
“Không có gì cảm tạ với không cảm tạ.”
Trương Vân Xuyên cười nói: “Các ngươi đã đi theo Trương Đại Lang ta, vậy ta khẳng định sẽ cho các ngươi có nhà để ở, có cơm để ăn.”
“Các ngươi an tâm ở lại nơi này trước.”
Trương Vân Xuyên nói với bọn Cảnh Nhị: “Ta bận rộn việc quân, sẽ không thường xuyên tới đây, về sau có chuyện gì khó xử, cứ tìm Triệu Lập Bân hội trưởng, hắn sẽ giúp các ngươi giải quyết.”
Trương Vân Xuyên nói xong, đưa mắt ra hiệu với hội trưởng Triệu Lập Bân.
Lập tức có quản sự bưng một cái khay đến trước mặt.
Nhìn thấy thứ trong khay, bọn Cảnh Nhị nhất thời hít thở dồn dập hẳn lên.
Bởi vì đặt trong khay lại là nén bạc.
Cảnh Nhị tuy làm sơn tặc mấy năm nay, cũng từng đi theo xuống núi đánh cướp.