Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 570 - Chương 570: Sát Cơ Dâng Trào (1)

Chương 570: Sát cơ dâng trào (1) Chương 570: Sát cơ dâng trào (1)

“Có chút nghe nói.”

Diệp Hạo gật đầu.

Trương Vân Xuyên và Thái Quý thì vểnh tai, yên lặng chờ câu tiếp theo.

Lê Tử Quân cũng không biết, Trương Vân Xuyên trong lời của mình, trên thực tế chỉ cách mình gang tấc.

“Trương Vân Xuyên này âm hiểm giả dối, thừa dịp Tuần Phòng quân chúng ta đều đến Lâm Xuyên phủ, lại ở Ninh Dương phủ bên kia bắt đầu quậy phá.”

Lê Tử Quân vẻ mặt nghiêm túc nói: “Trương Vân Xuyên tàn nhẫn thô bạo, hắn sau khi công hãm huyện Đại Hưng, giết huyện lệnh, giết thân sĩ, ảnh hưởng ác liệt, Tiết Độ sứ đại nhân rất tức giận.”

Trương Vân Xuyên thấy bộ dáng nghiến răng nghiến lợi đó của Lê Tử Quân, trong lòng lại phỉ báng không thôi.

Vừa rồi còn khen mình là một nhân tài, bây giờ lại nói mình âm hiểm giả dối, tàn nhẫn thô bạo, lời hay nói bậy đều để ngươi nói hết rồi.

“Tiết Độ sứ đại nhân lệnh Tuần Phòng quân ta chinh phạt tặc quân Trương Vân Xuyên.”

Ánh mắt Lê Tử Quân hướng về phía bọn Diệp Hạo, nói: “Ta đã mệnh lệnh Dương Chấn Bình thống soái Phi Hổ doanh đi đến Ninh Dương phủ.”

“Chỉ là Phi Hổ doanh của Dương Chấn Bình một cây chẳng chống vững nhà, ta lo lắng hắn không đối phó được Trương Vân Xuyên âm hiểm giả dối.”

Lê Tử Quân dừng một chút, nói: “Cho nên Diệp hiền chất à, ta chuẩn bị để ngươi thống soái Phi Báo doanh, Trấn Sơn doanh đi đến Ninh Dương phủ, hội hợp Phi Hổ doanh của Dương Chấn Bình, hợp sức càn quét tặc quân Trương Vân Xuyên.”

Trương Vân Xuyên không ngờ, Lê Tử Quân lần này triệu tập bọn họ đến, là để bọn họ đi đến Ninh Dương phủ diệt phỉ.

Nhưng Lê Tử Quân bảo Trương Vân Xuyên đi đánh Trương Vân Xuyên, trong lòng hắn cười thầm, cái này nếu có thể tiêu diệt sơn tặc Trương Vân Xuyên mới là lạ.



Sảnh lớn lầu một khách sạn Bình An, mấy quan quân thân vệ của Lê Tử Quân đang ngồi vây quanh cùng một chỗ thấp giọng tán gẫu, trên bàn đặt nước trà nóng hôi hổi.

Một binh sĩ thân vệ cất bước đi về phía mấy quan quân này.

“Có chuyện gì?”

Có tiếu quan nhận ra binh sĩ này là người dưới trướng mình, lập tức ném tới ánh mắt dò hỏi.

“Đầu nhi, bụng ta có chút không thoải mái, đã chạy đi vệ sinh vài chuyến rồi.”

Binh sĩ này ôm bụng nói: “Có thể tối hôm qua ăn đồ hư, ta muốn xin nghỉ, đi y quán bốc một thang thuốc.”

“Ngươi sao lắm chuyện như vậy chứ?”

Tiếu quan lập tức mắng chửi: “Đợi lát nữa nói không chừng phải xuất phát về Ninh Dương phủ, ngươi thế này không phải chậm trễ công việc sao.”

“Tiếu quan đại nhân, ta cũng không muốn mà.” Binh sĩ thân vệ ủy khuất giải thích: “Nhưng bụng nó không chịu cố gắng, ta sợ đợi lát nữa ị ra quần mất.”

“Bây giờ Lê đại nhân còn ở trên lầu bàn việc với đám người Diệp tham tướng.”

Thân vệ đô úy ngồi chung ở một bàn mở miệng nói: “Nhắm chừng trong thời gian ngắn còn không đi được, có thể sau bữa tối mới xuất phát.”

“Bảo hắn đi nhanh về nhanh.” Đô úy nói với tiếu quan: “Tranh thủ trước bữa tối chạy về.”

Tiếu quan thấy đô úy đã lên tiếng, cũng không kiên trì nữa.

“Đi đi, đi sớm về sớm, đừng con mẹ nó ở bên ngoài bài bạc đùa giỡn kỹ nữ, nếu để ta biết, ta thế nào cũng phải lột da của ngươi!”

“Đa tạ đô úy đại nhân, đa tạ tiếu quan đại nhân!”

Binh sĩ thân vệ này sau khi rối rít cảm ơn, từ trong tay tiếu quan cầm một tấm lệnh bài ra ngoài, lúc này mới ôm bụng ra khỏi cửa.

“Đi làm gì thế?”

Nhìn thấy binh sĩ thân vệ này muốn rời khỏi khách sạn, binh sĩ thân vệ gác bên ngoài ngăn cản hắn.

“Ta ăn đồ hư đau bụng, tiếu quan đại nhân để ta đi y quán bốc thuốc.”

Binh sĩ thân vệ này lấy ra tấm lệnh bài, đưa cho huynh đệ canh gác.

“Được rồi, đi đi.”

Nhìn thấy binh sĩ thân vệ này xin nghỉ, binh sĩ đứng gác cũng không ngăn cản hắn.

Binh sĩ thân vệ này sau khi nói lời cảm tạ, thuận lợi thông qua trạm gác, một đường hỏi thăm, đi thẳng đến y quán trong Kim Tuyền trấn.

Kim Tuyền trấn là trấn lớn, có mấy trăm hộ dân cư, hai con phố chính, có mười mấy cái ngõ nữa.

Trên đường người bán hàng làm ăn nhỏ không ít, không ít người dân đến từ nông thôn đang chọn thổ sản vùng núi, rau dưa bán, rất náo nhiệt.

Binh sĩ thân vệ này sau khi rời khỏi phạm vi tầm mắt trạm gác khách sạn Bình An, sau khi thấy không có ai chú ý mình, trực tiếp chui vào một ngõ nhỏ.

Trong ngõ nhỏ, đã có hai nam nhân trẻ khỏe dựa vào vách tường chờ.

“Lưu lão tam?”

“Đúng, là ta.”

“Được, theo ta đi thôi.”

Một nam nhân trẻ tuổi gật gật đầu, sau đó dẫn theo Lưu lão tam đi về phía chỗ sâu trong ngõ nhỏ.

Một nam nhân trẻ khỏe khác thì ở lại tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm đầu ngõ, xem có ai theo đuôi hay không.

Thân vệ Lưu lão tam đi theo nam nhân trẻ khỏe đến cuối ngõ nhỏ, vào một tiểu viện nhà nông xơ xác.

Trong tiểu viện, hoặc ngồi hoặc đứng có mười mấy nam nhân trẻ khỏe.

Bọn họ sau khi cảnh giác đánh giá Lưu lão tam một lượt, dời ánh mắt hướng về nơi khác.

Lưu lão tam được dẫn vào trong phòng, hắn gặp được giáo úy Tuần Phòng quân Nhạc Định Sơn mặc quần áo thường dân.

“Đến rồi?”

“Vâng.”

“Ngồi.”

Nhạc Định Sơn bĩu môi ra hiệu với thân vệ Lưu lão tam.

Lưu lão tam sau khi nhìn mấy hán tử lưng hùm vai gấu đứng phía sau Nhạc Định Sơn một lần, xoay người ngồi xuống.
Bình Luận (0)
Comment