Chương 573: Đường ca (2)
Chương 573: Đường ca (2)
Bọn họ không cần đi làm những việc vặt vãnh kia, lúc không có việc gì chính là thao luyện, thời điểm mấu chốt mới sẽ sử dụng.
Trương Vũ ra lệnh một tiếng, mấy chục huynh đệ dưới trướng hắn lập tức tập kết lại.
Bọn họ mỗi người đều trang bị một cây côn sắt, đây là vũ khí bọn họ thường dùng, chấn nhiếp địa phương hoàn toàn là đủ rồi.
Trương Vũ mặc trang phục gọn gàng, khi hắn đi đến trong sân, mấy chục huynh đệ Hắc Kỳ hội thấp giọng nói chuyện với nhau đều đồng loạt ngậm miệng.
“Các huynh đệ!”
Trương Vũ đứng trên bậc thang, nhìn quét mọi người một vòng, nói: “Có mấy kẻ không hiểu quy củ muốn gây chuyện ở trên địa bàn chúng ta!”
“Bọn hắn đại khái hơn hai mươi người, có thể trong tay có hàng.”
“Đi theo ta, đánh gục bọn hắn!”
“Lúc ra tay chú ý phối hợp với nhau, tránh thương vong không cần thiết.”
“Vâng!”
Trương Vũ thẳng tuột, không có bao nhiêu lời thừa.
Hắn sau khi nói vài câu đơn giản, liền trực tiếp vung tay lên: “Xuất phát!”
Trương Vũ vị đường chủ này dẫn đội, mấy chục huynh đệ Hắc Kỳ hội nối đuôi nhau mà ra, hướng về ngõ Trúc Lâm nơi đám người giáo úy Nhạc Định Sơn ẩn thân mà đi.
Huynh đệ Hắc Kỳ hội chia làm mấy đội, bao vây căn nhà bọn Nhạc Định Sơn ẩn thân.
Trương Vũ đứng ở đầu ngõ, một huynh đệ Hắc Kỳ hội theo dõi lập tức đi lên đón.
“Người còn ở bên trong không?” Trương Vũ hỏi.
“Vẫn ở bên trong.”
“Tốt, vào!”
Trương Vũ vung tay, huynh đệ Hắc Kỳ hội cầm côn sắt liền tràn vào trong ngõ.
Một người dưới trướng Nhạc Định Sơn đứng ở cổng nhà cảnh giới nhìn thấy rất nhiều người khí thế hùng hổ cầm côn sắt tới, lập tức đóng cổng nhà lại.
“Đại nhân, chúng ta lộ tẩy rồi!”
Người nọ chạy như điên vào nhà, lớn tiếng nói với Nhạc Định Sơn: “Ngõ bị chặn rồi, có người hướng về phía chúng ta!”
Đám người Nhạc Định Sơn ở trong phòng nghỉ ngơi đứng bật dậy, vẻ mặt đầy sự không thể tin.
Bọn họ đều là lấy các loại thân phận cải trang đi vào.
Sao có thể bại lộ thân phận chứ?
“Người đến là ai?”
“Đều mặc đồ đen, không giống người của nha môn.”
Nhạc Định Sơn phản ứng rất nhanh, lập tức hiểu ra: “Khẳng định là Hắc Kỳ hội!”
Hôm nay Hắc Kỳ hội ở địa khu Ngọa Ngưu sơn danh tiếng rất lớn.
Hắn không ngờ mình thu mình thẩm thấu vào, thế mà bị Hắc Kỳ hội một thế lực trên địa phương này nhằm vào.
Khi Nhạc Định Sơn còn đang dò hỏi tình huống, bên ngoài đã vang lên tiếng húc vào cổng nhà mãnh liệt.
“Dựng thang người, trèo tường đi vào!”
Nhìn thấy cổng nhà bị đóng lại, đường chủ Trương Vũ lớn tiếng hô lên.
“Đi từ cửa sau!”
Nhạc Định Sơn tuy không biết vì sao Hắc Kỳ hội hướng về phía bọn họ, nhưng hắn cũng không muốn rơi vào trong tay đám người này.
Đứng sau lưng Hắc Kỳ hội này là Trương Đại Lang.
Hắn là người đi theo đô đốc Tuần Phòng quân Cố Nhất Chu.
Cái này nếu rơi vào trong tay Trương Đại Lang, vậy khẳng định không có kết cục tốt.
Lại nói, một lần này bọn họ là bí mật tới, là muốn ám sát Tiễu Tặc sứ Lê Tử Quân.
Cho nên bọn họ càng thêm chột dạ.
Đoàn người bọn họ không dám ở lâu nơi này, trực tiếp chạy về phía cửa sau.
“Rầm rầm!”
Khi bọn họ đến cửa sau, cổng của tiền viện đã bị phá vỡ.
Huynh đệ Hắc Kỳ hội cầm côn sắt trào ra.
“Lục soát!”
Trương Vũ sắc mặt nghiêm túc sải bước đi vào sân, chỉ huy huynh đệ Hắc Kỳ hội tiến hành lùng bắt đối với bọn Nhạc Định Sơn.
Bọn Nhạc Định Sơn vẻ mặt nghiêm túc chạy đi cửa sau tiểu viện nhà nông, đó là một ngõ khác.
Nhưng mới ra cửa sau, bọn họ liền dừng bước.
Bởi vì cửa sau cũng có người của Hắc Kỳ hội.
“Các ngươi đây là muốn chạy đi đâu thế?”
Huynh đệ Hắc Kỳ hội trong tay cầm côn sắt, đang vẻ mặt châm chọc nhìn đám người Nhạc Định Sơn từ cửa sau đi ra.
Nhạc Định Sơn sắc mặt âm trầm nhìn một lần ngõ ngoài cửa sau.
Nhìn thấy Hắc Kỳ hội nhiều lắm hơn mười người, trên mặt hiện lên nét tàn nhẫn.
“Giết ra ngoài!”
Nhạc Định Sơn dứt khoát quyết đoán hạ lệnh mạnh mẽ phá vây.
Người dưới trướng hắn cũng đều là nhân vật dữ dằn lựa chọn kỹ càng, bọn họ nắm đoản đao, lao về phía huynh đệ Hắc Kỳ hội.
“Bọn hắn có hàng!”
Nhìn thấy trong tay bọn Nhạc Định Sơn rút ra đoản đao, huynh đệ Hắc Kỳ hội chặn cửa sau khẽ biến sắc.
“Sợ cái quái gì!”
“Trong tay lão tử cũng không phải que cời lửa!”
“Đây là địa bàn của chúng ta, không cần sợ bọn hắn!”
Một đầu mục Hắc Kỳ hội dẫn đầu lớn tiếng nói: “Chặn bọn hắn lại cho ta!”
“Không thể để bọn hắn chạy!”
Huynh đệ Hắc Kỳ hội đều cầm côn sắt, chủ động nghênh đón.
Gió mạnh vang lên, côn sắt trong tay một huynh đệ Hắc Kỳ hội trực tiếp vung về phía trên đầu một hán tử bộ dáng người bán hàng rong xông lên phía trước.
Hán tử kia hơi nghiêng đầu đi, côn sắt vung lên bờ vai của hắn.
Hắn cảm giác được bả vai mình nhất thời muốn vỡ vụn, đau đớn rên lên một tiếng.
“Chết!”
Hắn thế đi không giảm, đoản đao trong tay trực tiếp hướng về trên thân huynh đệ Hắc Kỳ hội đâm tới.
Trong ngõ chật hẹp, huynh đệ Hắc Kỳ hội không kịp né tránh, đùi nhất thời bị đâm một cái lỗ thủng, ôm đùi đặt mông ngồi bệt xuống đất.
“Đi cửa sau!”
Trương Vũ đã nghe được cửa sau truyền đến tiếng đánh nhau, dẫn theo người lao thẳng đến cửa sau.