Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 588 - Chương 588: Đội Kỵ Binh

Chương 588: Đội kỵ binh Chương 588: Đội kỵ binh

Hơn trăm kỵ binh nhanh như điện chớp hành quân gấp lao thẳng đến Bồ Sơn trấn.

Khi bọn họ đến Bồ Sơn trấn, toàn thân con ngựa trở nên ướt sũng, tựa như trong nước vớt ra.

“Giết!”

Từ Kính nhìn thấy trong Bồ Sơn trấn khói đặc cuồn cuộn, ánh lửa ngút trời, mơ hồ có tiếng hô giết truyền đến, hắn rút mã đao, đi trước làm gương lao vào.

Kỵ binh phía sau hắn đều là huynh đệ thời điểm hắn làm buôn ngựa, quanh năm lăn lộn giang hồ, cung mã thành thạo.

Bọn họ có người cầm lên kỵ thương, có người giơ cung cài tên, theo sát Từ Kính giết vào trong Bồ Sơn trấn.

Trong Bồ Sơn trấn đã là một mảng hỗn độn.

Đột nhiên gặp tặc nhân tập kích, dân chúng tiểu thương kinh hoảng bỏ chạy, đồ vật đánh rơi trên mặt đường lộn xộn khắp nơi đều có.

Mấy hán tử cầm trường đao mới từ trong một cửa hàng đi ra, trên người bọn họ đều treo bọc hành lý căng phồng, rất hiển nhiên thu hoạch rất phong phú.

Giáo úy Nhạc Định Sơn dẫn theo đại bộ phận người đang vây công đoàn người bọn Trương Vân Xuyên.

Mặt khác phân ra không ít nhân thủ đi quét sạch Hắc Kỳ hội trong Bồ Sơn trấn.

Các hán tử này hoạt động thành đàn, có kẻ đang giằng co với Hắc Kỳ hội, còn kẻ thì xông vào nhà, thuận tay cướp đoạt đồ vật đáng giá.

Bọn họ sau khi nghe được tiếng vó ngựa ầm ầm, giương mắt nhìn lên, nhìn thấy kỵ binh bọn Từ Kính xông vào trong Bồ Sơn trấn.

Nhìn thấy kỵ binh uy phong lẫm liệt kia đột nhiên giết vào thôn trấn, mấy hán tử này ngẩn ra, sau khi nhìn thấy áo giáp Tuần Phòng quân trên người bọn Từ Kính, trên mặt lộ ra sự bối rối.

“Bọn họ sao tới nhanh như vậy? !”

Từ Kính dẫn kỵ binh nhanh như vậy chạy tới Bồ Sơn trấn, ra ngoài bọn họ dự đoán rất nhiều.

“Chạy mau!”

Bọn họ ở sau khi ngẩn ra vài giây, nhấc chân bỏ chạy.

“Vù!”

“Vù!”

Huynh đệ đội kỵ binh nhìn thấy mấy hán tử mang theo binh khí thấy bọn họ liền chạy, không nói hai lời, giơ cung cài tên liền bắn.

“Phốc!”

Một mũi tên cắm vào đùi một hán tử, hắn rên rỉ một tiếng, quay cuồng dưới đất.

“Phốc!”

Lại một mũi tên từ sau lưng một hán tử khác chui vào, hán tử kia lảo đảo một cái, bổ nhào về phía trước.

Nhìn thấy đồng bạn trúng tên, mấy hán tử khác rút đao đón đỡ.

Từ Kính giục ngựa lao tới trước, đao quang sáng như tuyết lóe lên, một cái đầu cực lớn phóng lên cao.

“Phốc!”

Theo sát phía sau Từ Kính một huynh đệ kỵ binh hung hăng đâm kỵ thương vào thân thể một hán tử muốn chém Từ Kính.

“Hây!”

Vung mạnh một cái, đánh bay gã vào trên vách tường, mềm nhũn trượt xuống.

Hơn trăm kỵ binh tựa như thiên quân vạn mã, bọn họ hung ác vô cùng, bọn họ lướt qua trên đường, các hán tử kia không địch nổi một hiệp.

“Viện quân đến rồi!”

“Quan binh tới rồi!”

Huynh đệ Hắc Kỳ hội vừa rồi bị hán tử đuổi chém chật vật không chịu nổi nhìn thấy kỵ binh Tuần Phòng quân mặc áo giáp đến, hưng phấn lớn tiếng hoan hô.

Có mấy huynh đệ hùng hổ lao ra, muốn đi theo kỵ binh Tuần Phòng quân cùng nhau phản kích các hán tử kia.

Nhưng nhìn thấy mấy tên kỵ binh sau khi nghe được tiếng gọi ầm ĩ, cầm mã đao thế mà đằng đằng sát khí lao thẳng về phía bọn họ.

“Người một nhà, người một nhà!”

Bọn họ la lên cũng chưa tạo ra bất cứ tác dụng gì,

“Mẹ!”

Mấy huynh đệ Hắc Kỳ hội này bị dọa lại lùi về trong ngõ, mắng to kỵ binh Tuần Phòng quân mắt mù, ngay cả người một nhà cũng đánh.

Ở trong tòa nhà phú hộ, chém giết thảm thiết triển khai ở trong đại sảnh cùng hành lang chật hẹp.

Lượng lớn hán tử ở dưới giáo úy Nhạc Định Sơn chỉ huy đã xông vào tòa nhà của phú hộ.

Tuy bọn Trương Vân Xuyên đang dốc hết sức ngăn cản, nhưng ít khó địch nổi nhiều.

Thể lực của bọn họ tiêu hao rất lớn, đối mặt tặc nhân cuồn cuộn không ngừng lao lên, Trương Vân Xuyên cảm thấy mình cũng sắp không nắm được đao rồi.

Trương Vân Xuyên cùng mấy thân vệ lưng tựa lưng tụ tập cùng một chỗ, đã không chiếu cố được đám người Tiễu Tặc sứ Lê Tử Quân trốn ở trên lầu.

Ở thời điểm liên quan tới tính mạng, cái gì công danh lợi lộc cũng phải để ra đằng sau.

Lượng lớn tặc nhân đều đang hướng lên lầu các tiến công, Trương Vân Xuyên cũng chưa lên lầu các.

Lê Tử Quân bây giờ ngay trên lầu các, gã hấp dẫn sức chú ý của lượng lớn tặc nhân, đây chính là cơ hội tốt để hắn phá vây.

Hắn cùng mấy thân vệ vừa đánh vừa lui, đã lui đến phụ cận cửa hậu viện hội hợp cùng một chỗ với đám người Tào Thuận.

Đang lúc bọn Trương Vân Xuyên sắp đột phá cửa sau mở một đường máu xông ra, đột nhiên tặc nhân đang vây công lầu các đã xảy ra xao động.

“Hử?”

Trương Vân Xuyên sau khi một đao bức lui một tặc nhân bổ nhào tới trước mặt, lúc này mới nghe rõ bọn họ kêu to.

Chỉ nghe tặc nhân đang hô to, quan binh đến rồi.

Sau khi nghe được lời này, Trương Vân Xuyên sắc mặt vui vẻ.

“Đại nhân, đi mau!”

Ngay lúc này, bọn Tào Thuận đã dọn sạch mấy tên tặc nhân chặn đường ở cửa sau, mở ra thông đạo phá vây.

Tào Thuận kéo Trương Vân Xuyên muốn chạy ra bên ngoài.

“Dừng, dừng lại!”

Trương Vân Xuyên chỉ vào các tặc nhân có chút bối rối lui về phía sau nói: “Quan binh đến rồi, viện quân của chúng ta đến rồi!”

Bọn Tào Thuận mới vừa rồi chỉ để ý chém giết, chưa chú ý tới thế cục chiến trường.
Bình Luận (0)
Comment