Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 593 - Chương 593: Chỗ Dựa Mới (2)

Chương 593: Chỗ dựa mới (2) Chương 593: Chỗ dựa mới (2)

Lê Tử Quân chỉ vào cánh tay quấn băng gạc của Trương Vân Xuyên, trong ánh mắt tràn đầy quan tâm.

“Đa tạ đại nhân quan tâm.” Trương Vân Xuyên thoải mái trả lời: “Chỉ là trúng một đao mà thôi, qua mấy ngày là khỏi.”

“Chỉ là một lần này thuộc hạ chưa bảo vệ tốt đại nhân, để đại nhân bị tặc nhân gây thương tích, thuộc hạ áy náy không chịu nổi, xin đại nhân trách phạt.” Trương Vân Xuyên chủ động mở miệng thỉnh tội.

“Ài.”

Lê Tử Quân lập tức xua tay: “Tặc nhân này đột nhiên đến, ta trách tội ngươi làm chi?”

“Nếu không phải ngươi dẫn dắt quân sĩ liều chết giết giặc, ta bây giờ chỉ sợ đã mất mạng.”

Lê Tử Quân nói với Trương Vân Xuyên: “Ngươi đối với ta là có ân cứu mạng, ta cảm kích còn không kịp, lại nào sẽ trách phạt ngươi.”

“Đại nhân là Tiễu Tặc sứ, thuộc hạ là giáo úy Trấn Sơn doanh, bảo vệ đại nhân là chức trách của thuộc hạ.” Trương Vân Xuyên biểu hiện rất khiêm tốn.

“Ngươi đã cứu ta một mạng, đây là sự thực không tranh cãi.”

Lê Tử Quân nhìn Trương Vân Xuyên một lần, nói: “Ta tuy chỉ là Tiễu Tặc sứ của Đông Nam Tiết Độ phủ, nhưng trong phủ vẫn có vài phần tích tụ, ở Tiết Độ phủ bên kia cũng còn có thể có chút tiếng nói.”

“Ngươi muốn vàng bạc châu báu, hay muốn thăng nhiệm tham tướng Tuần Phòng quân, ngươi tự chọn một cái.” Lê Tử Quân nụ cười đầy mặt nói với Trương Vân Xuyên: “Ta sẽ cố gắng thỏa mãn ngươi.”

Một lần này nếu không phải giáo úy Trương Đại Lang, mạng nhỏ của hắn nói không chừng đã không còn.

Vì biểu đạt sự cảm tạ của mình, Lê Tử Quân quyết định lấy ra vàng bạc lụa là cùng quan chức cảm tạ Trương Vân Xuyên.

Trương Vân Xuyên sau khi nghe xong Lê Tử Quân nói, trong lòng cũng cảm giác rất thoải mái, cũng rất vui vẻ.

Nếu không phải vì nịnh bợ Lê Tử Quân, được thăng quan trao thưởng, mình đã sớm một mình chạy, cũng sẽ không mạo hiểm tính mạng, ở lại Bồ Sơn trấn chém giết với tặc nhân.

Hắn bây giờ chờ chính là một câu này của Lê Tử Quân.

Nhưng nghĩ thì nghĩ, hắn cũng biết bây giờ nếu là thật đòi vàng bạc lụa là, hoặc là đòi vị trí tham tướng này mà nói, vậy hắn cùng Lê Tử Quân coi như thanh toán xong.

Hắn muốn là ích lợi lâu dài.

Đặc biệt Diệp Hạo chỗ dựa của mình chết trận ngoài ý muốn, điều này làm chỗ dựa hắn không dễ dàng gì kinh doanh duy trì không còn nữa.

Hắn nếu muốn ở trong Tuần Phòng quân tiếp tục leo lên trên, cần gấp một chỗ dựa tốt hơn nữa.

Nếu là cứu Lê Tử Quân chỉ vì một ít vàng bạc hoặc là vị trí tham tướng này, vậy mình cũng không tránh khỏi quá mức thiển cận.

Mình nếu thật sự mở miệng đòi vị trí tham tướng, vậy Lê Tử Quân chắc chắn xem nhẹ mình.

Nhưng nếu là mình ôm chặt đùi Lê Tử Quân, thắng được coi trọng cùng tín nhiệm.

Đừng nói tham tướng nho nhỏ, làm phó tướng, thậm chí đô đốc Tuần Phòng quân cũng có khả năng.

“Sao, chê vị trí tham tướng quá thấp?”

Lê Tử Quân thấy Trương Vân Xuyên chậm chạp chưa mở miệng, nhất thời lộ vẻ mặt không vui.

Hắn quả thật rất thưởng thức Trương Đại Lang, cũng rất cảm kích y cứu mình một mạng, cho nên mới lấy ra vị trí tham tướng hứa hẹn.

Dù sao tham tướng ở Đông Nam Tiết Độ phủ cũng là một vị trí không nhỏ, có thể lĩnh quân một mình đảm đương một phía, cũng là chức quan lớn nhất trong phạm vi quyền hạn mình có thể hứa hẹn.

Nhưng Trương Đại Lang lại chưa tỏ thái độ, chẳng lẽ hắn muốn phó tướng?

Vậy hắn không khỏi quá không biết điều rồi.

“Lê đại nhân.”

Trương Vân Xuyên thấy Lê Tử Quân nhíu mày, lập tức ý thức được gã đã hiểu lầm mình.

Hắn lập tức giải thích: “Ta rất cảm kích đại nhân tán thành cùng tín nhiệm đối với ta, thậm chí muốn lấy ra vàng bạc cùng vị trí tham tướng cho ta.”

“Chỉ là hai thứ này đều không phải là điều ta muốn.”

“Vậy ngươi muốn cái gì?” Lê Tử Quân tò mò hỏi: “Ngươi nói xem, ta ở trong phạm vi năng lực, cố hết sức thỏa mãn ngươi.”

“Lê đại nhân hiểu lầm ta rồi.”

Trương Vân Xuyên chắp tay nói: “Ta cứu đại nhân không phải là vì thăng quan phát tài, ta có thể từ một lưu dân trở thành giáo úy Tuần Phòng quân, đó đều là đại nhân một tay bồi dưỡng cất nhắc.”

“Trong lòng Trương Đại Lang ta vẫn luôn cảm kích không thôi đối với đại nhân.”

“Đối mặt tặc nhân đột kích, ta tự nhiên không thể bỏ đi, lý ra nên lưu lại tử chiến với tặc nhân, đền đáp ơn tri ngộ của đại nhân.”

Lời của Trương Vân Xuyên khiến Lê Tử Quân ngẩn người.

Hắn cất nhắc Trương Đại Lang đảm nhiệm đô úy, giáo úy, đó đều là xem ở trên mặt mũi tham tướng Diệp Hạo, vì làm tốt quan hệ với Diệp gia thuận tay mà làm thôi.

Nhưng không ngờ Trương Đại Lang lại nhớ kỹ chỗ tốt của hắn.

Ở thời khắc nguy cấp một lần này, chưa tự tiện chạy trốn, ngược lại ở lại thề sống chết bảo hộ mình.

Nếu là bỏ qua một bên Diệp Hạo một tầng quan hệ này, Trương Đại Lang này tựa như đúng là mình một tay đề bạt bồi dưỡng lên, tính là người một nhà.

“Tốt, tốt.”

“Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, ngươi là một người biết ân biết báo đáp.”

Lê Tử Quân sau khi chợt phát hiện Trương Đại Lang lại là người trung thành với mình, tâm tình của hắn cực tốt.

Tuy tổn thất một gã tham tướng Diệp Hạo, nhưng lại đạt được một viên mãnh tướng trung thành và tận tâm, hắn không thiệt thòi.
Bình Luận (0)
Comment