Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 599 - Chương 599: Không Đường Nào Có Thể Lui (1)

Chương 599: Không đường nào có thể lui (1) Chương 599: Không đường nào có thể lui (1)

Một khi Cố Nhất Chu bí quá hoá liều, vậy cục diện sẽ trở nên không thể vãn hồi.

“Thái Quý bây giờ bị thương nặng, không thể về Phi Báo doanh chủ sự.”

Lê Tử Quân bổ sung nói: “Từ hôm nay trở đi, Phi Báo doanh cũng thuộc về ngươi tiết chế, nếu có kẻ không nghe lời, có thể chém trước báo sau!”

“Rõ!”

Trương Vân Xuyên tuy tạm thay chức tham tướng, nhưng Lê Tử Quân lại trao cho hắn quyền to.

“Ta lập tức chạy về Giang Châu một chuyến.”

Lê Tử Quân nói với Trương Vân Xuyên: “Một khi Tuần Phòng quân sinh biến, ngươi cần phải làm là bảo vệ Tứ Thủy huyện, chế trụ bọn họ, ngươi hiểu ý tứ của ta không?”

“Đại nhân yên tâm, ta biết nên làm như thế nào.”

Lê Tử Quân đã làm ra tính toán cho trường hợp xấu nhất.

Hôm nay dựa vào lực lượng trong tay hắn, đã không thể ổn định cục diện.

Hắn bây giờ nhu cầu cấp bách quay về Giang Châu, đi tìm viện binh.

Đương nhiên, Cố Nhất Chu không bí quá hoá liều vậy thì thôi.

Nếu Cố Nhất Chu thật sự bí quá hoá liều, vậy đến lúc đó chỉ sợ cần Tiết Độ phủ bên kia điều quân đội khác trấn áp.

Lê Tử Quân sau khi lại dặn dò Trương Vân Xuyên một phen, lập tức vội vã thu thập đồ đạc.

Hắn ngồi một chiếc xe ngựa, ở dưới binh mã Trương Vân Xuyên phái ra hộ vệ, đi vòng huyện Tam Hà của Ninh Dương phủ, ngồi thuyền quay về Giang Châu.



Đại doanh tiền tuyến diệt phỉ của Tuần Phòng quân, giáo úy Nhạc Định Sơn dẫn theo mấy tên tùy tùng vội vã đến thẳng trung quân đại trướng.

“Ài!”

“Lão Nhạc!”

Lúc ở nửa đường, rất khéo đụng phải giáo úy Tuần Phòng quân Triệu Khôn.

“Mấy ngày qua ngươi đi làm gì, sao không thấy ngươi đâu?”

Giáo úy Triệu Khôn ngăn cản Nhạc Định Sơn, nhiệt tình chào hỏi với hắn.

“Ra ngoài thay đô đốc đại nhân làm một chút việc.” Nhạc Định Sơn hàm hồ cho qua trả lời.

“Ngươi con mẹ nó vận khí đúng là không tốt ——”

“Ý tứ gì hả?”

Nhạc Định Sơn nghe vậy, nhất thời tròng mắt cũng đỏ lên.

Giáo úy Triệu Khôn chưa hề chú ý tới thái độ của Nhạc Định Sơn.

Hắn ghé đến trước mặt, hưng phấn nói: “Ngươi là không biết nha, lúc ngươi không có mặt, chúng ta tiêu diệt một đám sơn tặc chạy trốn, bắt hơn ba mươi nữ nhân trẻ tuổi.”

“Hơn ba mươi nữ nhân này đều là sơn tặc từ các nơi cướp được, ai cũng như hoa như ngọc, véo có thể chảy ra nước.”

“Còn có mấy người là tiểu thư nhà giàu đó, mùi vị đó cũng không phải là thôn phụ sơn dã bình thường có thể bằng được.”

“Ngươi nếu ở đại doanh, khẳng định cũng chia ngươi mấy người.”

Triệu Khôn tiếc hận lắc đầu, nói: “Đáng tiếc bây giờ đều bị các huynh đệ chia cắt hết rồi.”

“Cút ngay.”

“Lão tử còn cho rằng là chuyện gì chứ.”

“Toàn chậm trễ thời gian của lão tử.”

Nhạc Định Sơn hùng hùng hổ hổ bỏ lại một câu, lập tức không bận tâm tới giáo úy Triệu Khôn, đi thẳng về phía trung quân đại trướng của Cố Nhất Chu.

Giáo úy Triệu Khôn nhìn bóng lưng Nhạc Định Sơn hùng hùng hổ hổ rời đi, cũng có chút kinh ngạc.

“Không phải là chưa được chia đàn bà thôi sao, hướng lão tử nổi nóng cái gì chứ?”

“Này!”

“Lão Nhạc, buổi tối cùng nhau uống rượu nha, ta chia ngươi hai nữ nhân ta từng chơi, cho ngươi cũng đã nghiền!”

Triệu Khôn hướng về bóng lưng Nhạc Định Sơn rống lên một tiếng, Nhạc Định Sơn bây giờ tâm tình không tốt lại không thèm để ý hắn.

Nhạc Định Sơn ở trung quân đại trướng leo xuống yên ngựa, sải bước đi về phía binh sĩ thân vệ đứng thẳng tắp.

“Đô đốc đại nhân có đây không?” Nhạc Định Sơn trầm giọng hỏi.

“Nhạc giáo úy, đô đốc đại nhân đang bên trong bàn việc với Từ giáo úy.” Binh sĩ thân vệ trả lời.

Đang lúc Nhạc Định Sơn chuẩn bị muốn thân vệ đi vào thông bẩm một tiếng, bên trong vang lên tiếng của đô đốc Tuần Phòng quân Cố Nhất Chu.

“Tiểu Nhạc, ngươi tiến vào.”

Cố Nhất Chu sau khi nghe được thanh âm của Nhạc Định Sơn bên ngoài, lập tức dừng nói chuyện với giáo úy Từ Kiến, bảo Nhạc Định Sơn đi vào.

“Ài.”

Nhạc Định Sơn lên tiếng, sau đó xốc lên vải mành, cất bước tiến vào trung quân đại trướng.

“Ngươi đi về trước đi.”

Nhìn thấy Nhạc Định Sơn tiến vào, Cố Nhất Chu khoát tay đối với giáo úy Từ Kiến.

“Rõ.”

Giáo úy Từ Kiến lên tiếng, quay đầu lại khẽ gật đầu với Nhạc Định Sơn, rời khỏi trung quân đại trướng.

“Ta bảo ngươi đi giết người, lại chưa bảo ngươi đi xin cơm.”

Cố Nhất Chu nhìn bộ dáng quần áo nhếch nhác, sắc mặt tiều tụy chật vật kia của Nhạc Định Sơn, nhíu mày hỏi: “Sao lại làm thành như đi ăn xin vậy?”

“Đô đốc đại nhân, thuộc hạ cô phụ ngài phó thác, xin đô đốc đại nhân trách phạt.”

Nhạc Định Sơn quỳ một gối xuống đất, vẻ mặt đầy tự trách.

Cố Nhất Chu thấy Nhạc Định Sơn tư thái như thế, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

“Chuyện gì vậy?” Cố Nhất Chu nhìn chằm chằm Nhạc Định Sơn nói: “Cho ngươi ba bốn trăm người, cũng chưa giết được hắn?”

“Đô đốc đại nhân, là người Hắc Kỳ hội đột nhiên toát ra, làm loạn bố trí của ta.”

Nhạc Định Sơn nghĩ đến cảnh ngộ của mình, trong lòng liền nghẹn khuất.

Nếu là đánh bất ngờ hoặc phục kích, hắn nắm trong tay ba bốn trăm tử sĩ, giết chết Lê Tử Quân đó là chuyện ổn thỏa.

Nhưng con mẹ nó ai biết ở giai đoạn điều tra đã bị Hắc Kỳ hội đột nhiên toát ra gây rối.

Ép hắn không thể không sớm hành động, cuối cùng dẫn tới thất bại trong gang tấc.
Bình Luận (0)
Comment