Chương 608: Thiếu lương
Chương 608: Thiếu lương
“Bọn Triệu Khôn, Nhạc Định Sơn ồn ào muốn kéo cờ tạo phản, ai cho bọn hắn cái gan?”
“Ta cảm thấy sau lưng có khả năng là đô đốc đại nhân của chúng ta bày mưu đặt kế.”
“Bọn họ thấy chúng ta không hé răng, cho nên lúc này mới phẫn nộ từ bỏ.”
“Sau đó lại làm ra một cái triều đình tuyên chỉ gì đó.”
“Triều đình này đã sớm không quản Đông Nam Tiết Độ phủ chúng ta, sao có khả năng phái người đến tuyên chỉ?”
Triệu Nguyên mở miệng nói: “Ta cũng hoài nghi bọn họ là giả truyền thánh chỉ, lừa dối chúng ta đó.”
“Suỵt!”
Lưu Vân sau khi nghe xong, lập tức ngăn cản Triệu Nguyên: “Lão Triệu à, lời này cũng không thể nói lung tung.”
“Ngươi nghe ta khuyên một câu, bây giờ cũng không thể so với trước kia, cẩn thận họa là từ miệng mà ra nha.”
Lưu Vân vỗ vỗ bả vai Triệu Nguyên nói: “Chúng ta chỉ là một giáo úy nho nhỏ, cấp trên kêu chúng ta làm gì chúng ta làm cái đó là được, nghe lệnh làm việc, đừng gây chuyện.”
“Nhưng đối nghịch với Tiết Độ phủ bên kia, cái này xác định vững chắc không có kết cục tốt nha.”
“Nếu không chúng ta lại đi khuyên nhủ đô đốc đại nhân “
Lưu Vân nhìn Triệu Nguyên một cái, thở dài một hơi.
“Bỏ đi.” Lưu Vân lắc lắc đầu: “Sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi, vẫn là câu nói kia, bớt nói chút, bớt gây chuyện.”
“Được.”
Triệu Nguyên thấy Lưu Vân không muốn tán gẫu nhiều, cũng không dây dưa nữa.
Giáo úy Hắc Nha doanh Triệu Nguyên tâm sự nặng nề quay trở về doanh trướng của mình.
Đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến hắn trong lúc nhất thời có chút không tiêu hóa được.
Hắn làm giáo úy Tuần Phòng quân đang tốt lành, có thân phận, có địa vị, đánh lại là sơn tặc không chịu nổi một đòn, hắn cảm thấy ngày tháng như vậy rất tốt.
Cho dù Tiết Độ phủ bên kia bãi miễn chức vụ giáo úy của mình, cũng không có gì to tát cả.
Dù sao thời gian qua hắn làm giáo úy, dựa vào thu hoạch đã kiếm được khoảng hơn vạn lượng bạc.
Nhiều bạc như vậy đủ để hắn mua một phần gia nghiệp không tệ, làm một phú ông gia.
Nhưng nếu đi theo Cố Nhất Chu nghe hiệu lệnh triều đình, chinh phạt Tiết Độ sứ Giang Vạn Thành, vậy một khi thua, phú ông gia cũng không làm được nữa.
Đang lúc Triệu Nguyên chuẩn bị nghỉ ngơi, thân vệ bẩm báo, giáo úy Triệu Khôn đến đây.
“Triệu giáo úy, có việc?”
Nhìn thấy Triệu Khôn đến đây, Triệu Nguyên có chút nghi hoặc.
“Đại nhân muốn gặp ngươi, muốn nói chuyện riêng với ngươi, nghe suy nghĩ của ngươi một chút.”
Triệu Khôn sau khi nhìn Triệu Nguyên một cái, mở miệng nói.
“Ồ, được.”
Triệu Nguyên ngẩn ra, sau đó không hoài nghi, đi theo Triệu Khôn đến thẳng trung quân đại trướng.
Nhưng khi hắn đi vào trung quân đại trướng, lại chưa nhìn thấy đô đốc Tuần Phòng quân Cố Nhất Chu.
“Đô đốc đại nhân đâu?”
Triệu Nguyên quay đầu hỏi Triệu Khôn.
“Phốc!”
Ngay lúc này, giáo úy Triệu Khôn không biết từ nơi nào lấy ra một cây đoản đao, trực tiếp đâm vào sau lưng Triệu Nguyên.
“Ngươi ——”
Triệu Nguyên bị đột nhiên đâm một đao, hắn hoảng sợ muốn đẩy ra Triệu Khôn vẻ mặt đầy dữ tợn.
Nhưng Triệu Khôn lại lập tức túm lấy tóc của hắn, rút đao, lại đâm!
Giáo úy Triệu Khôn sau khi liên tục đâm hơn mười đao, lúc này mới buông lỏng ra tóc Triệu Nguyên.
Triệu Nguyên thân thể mềm nhũn ngã xuống đất, máu tươi ồ ồ chảy ra bên ngoài thấm ướt đẫm quần áo của hắn.
“Ta nhổ vào!”
Triệu Khôn ngồi xổm xuống, nhìn thấy Triệu Nguyên đã chết hẳn, lúc này mới thở hổn hển đứng lên.
Trong hậu trướng, đô đốc Tuần Phòng quân Cố Nhất Chu, giáo úy Nhạc Định Sơn, Từ Kiến, Cao Đại Dũng đi ra.
Bọn họ nhìn thấy Triệu Nguyên nằm ở trên mặt đất, trên mặt không có chút biểu cảm nào.
Cố Nhất Chu vừa rồi thông qua thử, cảm thấy giáo úy Triệu Nguyên đã không đáng tin, cho nên quyết định trực tiếp diệt trừ gã, để tránh gã ảnh hưởng việc lớn của mình.
“Kéo thi thể ra ngoài.”
Hai thân vệ tiến vào quân trướng, kéo giáo úy Triệu Nguyên đã chết hẳn ra ngoài.
“Phùng giáo úy bên kia ai đi?”
Giáo úy Triệu Khôn nhìn bọn Nhạc Định Sơn một lần, mở miệng hỏi.
“Ta đi đi.”
Giáo úy Quân Nhu doanh Cao Đại Dũng đứng dậy, sải bước đi ra khỏi trung quân đại trướng.
…
Hôm sau, Quang Châu, Bình thành.
Trong tòa nhà của Chi Độ sứ, một quan lại cấp dưới đang hướng Chi Độ sứ bẩm báo việc mua lương thảo.
“Đại nhân, bây giờ Trần Châu Dương gia lấy cớ giá lương thực tăng, cho nên sư tử há mồm, mỗi một thạch lương thực cần hai lượng năm tiền mới bằng lòng bán cho chúng ta.”
Viên quan cấp dưới bẩm báo với Chi Độ sứ: “Hà đại nhân không dám tự tiện làm chủ, cho nên đặc biệt phái ta trở về hướng đại nhân ngài bẩm báo.”
“Tăng nhiều như vậy? ?”
Chi Độ sứ nghe vậy, vẻ mặt đầy chấn động.
Chi Độ sứ là phụ trách thu chi lương thực tiền bạc của Quang Châu Tiết Độ phủ, hắn tương đương với đại quản gia của Quang Châu Tiết Độ phủ.
Toàn bộ lương thực tiền bạc đều cần qua tay hắn.
Nhưng quanh năm chiến tranh dẫn tới dân chúng cảnh nội Quang Châu hôm nay hoặc chạy, hoặc chết, mười nhà bỏ trống đến chín cái.
Dân chúng chạy rồi, đất đai không có ai trồng trọt.
Bọn họ cho dù thu thuế thêm, nhưng vẫn như cũ không có lương thực để thu.
Vì duy trì quân đội chi tiêu khổng lồ, điều này ép bọn họ không thể không hướng Đông Nam Tiết Độ phủ phía nam mua lương thảo, để duy trì nhu cầu.