Chương 616: Cường chinh (1)
Chương 616: Cường chinh (1)
“Cố Nhất Chu đã phái binh chiếm cứ thành Lâm Xuyên, hơn nữa tự bổ nhiệm Phiêu Kỵ đại tướng quân, phản bội Đông Nam Tiết Độ phủ!”
Đợi sau khi mọi người đến đông đủ ngồi xuống, Trương Vân Xuyên thông báo cho bọn họ tin tức Cố Nhất Chu làm phản.
“Cố đô đốc làm phản rồi?”
“Hắn ăn gan hùm mật báo sao?”
“Hắn đô đốc đang yên đang lành không làm, phản loạn làm gì chứ?”
Khi biết được Cố Nhất Chu vị người lãnh đạo trực tiếp này giơ lên lá cờ phản loạn, bọn Trịnh Trung, Trần Kim Thủy đều kinh ngạc, đồng thời vạn phần khó hiểu.
Ở trong mắt bọn họ, Cố Nhất Chu là đô đốc Tuần Phòng quân, là nhân vật vang dội của Đông Nam Tiết Độ phủ.
Muốn người có người, muốn quyền có quyền.
Hắn bây giờ đột nhiên từ Đông Nam Tiết Độ phủ phản loạn tách ra, thực sự khiến người ta khó hiểu.
“Hắn nhắm chừng là chột dạ, lo lắng ám sát Lê đại nhân trả đũa hắn, cho nên phản loạn.”
Bọn Đổng Lương Thần biết tin tức, cho nên trái lại không bất ngờ bao nhiêu.
“Tham tướng đại nhân, ta cảm thấy đây là một cơ hội!”
Đổng Lương Thần nhìn Trương Vân Xuyên nói: “Cố Nhất Chu này bí quá hoá liều giơ lên cờ phản, những người kia dưới trướng hắn không nhất định đều theo hắn phản loạn, chúng ta không bằng trực tiếp xuất binh Lâm Xuyên phủ, thừa dịp bọn hắn lòng quân không vững, tiêu diệt hắn!”
“Đến lúc đó chính là một công lớn!”
Trương Vân Xuyên nhìn Đổng Lương Thần đang hưng phấn một cái, trực tiếp hỏi ngược lại: “Ngươi làm sao biết người dưới trướng hắn không tùy tùng hắn phản loạn?”
“Ngươi là con giun trong bụng hắn à?”
Đổng Lương Thần lập tức giải thích: “Tham tướng đại nhân, đây không phải chuyện rõ ràng sao.”
“Người dưới trướng Cố Nhất Chu này chỉ cần không ngốc mà nói, sẽ không theo hắn làm bừa.”
“Dù sao Đông Nam Tiết Độ phủ chúng ta binh lực hùng hậu, bọn họ giơ lên lá cờ lớn phản loạn, vậy xác định vững chắc là phải thất bại, đi theo cùng nhau làm bừa, vậy không phải tự mình nhảy vào trong hố lửa sao.”
Đổng Lương Thần nói: “Nếu ta là giáo úy dưới trướng hắn, vậy ta khẳng định trực tiếp trói lại Cố Nhất Chu, áp giải tới Giang Châu đi tranh công xin thưởng.”
“Bọn Nhạc Định Sơn, Triệu Khôn, Từ Kiến, Cao Đại Dũng, người nào không phải thân tín Cố Nhất Chu một tay đề bạt lên?”
Trương Vân Xuyên hầm hừ nói: “Cố Nhất Chu ngã, bọn hắn có lợi gì?”
“Trừ bọn họ còn có người khác mà.”
“Không nhất định mọi người đều nghe Cố Nhất Chu.”
“Ngươi cho rằng Cố Nhất Chu giống với ngươi, làm việc không động não à?” Trương Vân Xuyên mắng: “Hắn đã dám kéo cờ tạo phản, vậy hắn khẳng định đã xử lý hết người phản đối hắn.”
Trương Vân Xuyên sau khi nhìn mọi người một cái, nhắc nhở: “Các ngươi đừng cho rằng giết vài tên sơn tặc liền không biết trời cao đất rộng, các ngươi phải kiêng việc kiêu ngạo hấp tấp, đừng xem nhẹ bất luận kẻ nào.”
“Binh mã dưới trướng Cố Nhất Chu cũng không ít, chỉ Chấn Võ doanh một doanh đã có bảy tám ngàn binh lực.”
“Chúng ta mới bao nhiêu người?”
“Giờ lỗ mãng xông qua đó, nếu bại trận, vậy ai chịu trách nhiệm đây?”
“Ta nói cho các ngươi, khinh địch sơ ý, đó là phải chịu thiệt thòi lớn.”
Đổng Lương Thần sau khi nghe xong Trương Vân Xuyên răn dạy một trận, xấu hổ gãi gãi đầu, hầm hừ ngồi xuống.
…
“Thành Lâm Xuyên cao bao nhiêu, trong thành chứa bao nhiêu lương thảo?”
“Cố Nhất Chu bố trí phòng ngự như thế nào?”
“Cố Nhất Chu công khai phản loạn, hắn có chỗ dựa hoặc đồng lõa khác hay không?”
Trương Vân Xuyên gõ bàn nói: “Những tình huống này chúng ta bây giờ đều hoàn toàn không biết gì cả.”
“Chúng ta bây giờ chính là kẻ điếc cùng người mù!”
“Chỉ nghe nói hắn phản loạn liền tùy tiện dẫn quân xuất kích, muốn đánh bại hắn mà thu hoạch công lao, trên đời này nào có chuyện dễ dàng như vậy!”
Trương Vân Xuyên nói một phen, khiến sắc mặt bọn Đổng Lương Thần đều trở nên nghiêm túc.
“Tham tướng đại nhân, ta sai rồi.” Đổng Lương Thần lập tức đứng lên, mở miệng thừa nhận sai lầm.
Hắn vừa rồi nghĩ sự việc quá đương nhiên, quá ngây thơ.
Chính như tham tướng đại nhân nói, hắn chưa từng đi thành Lâm Xuyên, đối với thành Lâm Xuyên hoàn toàn không biết gì cả.
Chỉ nghĩ đánh bại Cố Nhất Chu tranh công, nhưng lại chưa cân nhắc đến thứ khác.
“Biết sai có thể cải thiện là rất tốt.”
Trương Vân Xuyên hướng hắn đè tay xuống, nói: “Ngồi xuống đi.”
“Vâng.”
Đổng Lương Thần xoay người ngồi xuống, trên mặt không còn sự ngông nghênh vừa rồi.
“Các ngươi bây giờ là đô úy Trấn Sơn doanh, dưới trướng ít nhất cũng có mấy trăm hơn một ngàn huynh đệ.”
Trương Vân Xuyên lời lẽ thấm thía nói: “Các huynh đệ đi theo các ngươi, đó là tín nhiệm các ngươi, tất cả giao tính mạng tới trong tay các ngươi.”
“Các ngươi vô luận làm chuyện gì, đều phải cân nhắc rồi sau đó mới làm.”
“Đừng vì vẻn vẹn một chút công lao, mà không bận tâm tính mạng các huynh đệ.”
Trương Vân Xuyên dừng một chút, nói: “Tình hình địch không rõ, ta đã bảo các ngươi đi xung phong liều chết, vậy các ngươi có thể sẽ thương vong rất nhiều, vậy các ngươi về sau còn có thể tiếp tục theo Trương Đại Lang ta xung phong hãm trận sao?”
“Vậy một làn sau khi ta bảo các ngươi xung phong liều chết, các ngươi khẳng định sẽ chần chờ quyết định của ta, mất đi tín nhiệm đối với ta.”
“Đạo lý tương tự, các ngươi lỗ mãng dẫn theo các huynh đệ đi xung phong liều chết, một lần hai lần còn được, nhưng đánh thua vài lần, thương vong nhiều rồi, về sau các huynh đệ cũng không tin các ngươi nữa.”