Chương 618: Hung ác (1)
Chương 618: Hung ác (1)
“Phụng quân lệnh Phiêu Kỵ đại tướng quân!”
“Thảo phạt loạn thần tặc tử, thất phu có trách nhiệm!”
Có binh sĩ Hãm Trận doanh ở trong thành giục ngựa lao đi, lớn tiếng la lên: “Phàm là nam nhân mười tám tuổi trở lên, năm mươi tuổi trở xuống, lập tức xách cung đao dẫn ngựa, tới Phiêu Kỵ quân đại doanh đăng ký danh sách!”
“Ba ngày làm hạn định, ai quá hạn không đi, coi như đồng đảng của loạn thần tặc tử, giết không tha!”
“...”
Nghe được tiếng hô hào của binh sĩ Hãm Trận doanh trên đường, dân chúng thành Lâm Xuyên đều lòng người hoảng sợ.
Cố Nhất Chu trực tiếp làm một cái cưỡng chế trưng binh, phàm là nam đinh mười tám tuổi trở lên, năm mươi tuổi trở xuống tất cả bắt ép trưng binh Phiêu Kỵ quân, để lớn mạnh thực lực.
Dân chúng thành Lâm Xuyên đều ngây dại.
Bọn họ muốn chạy, nhưng đã muộn rồi.
Hôm nay thành Lâm Xuyên khắp nơi đều là binh sĩ võ trang đầy đủ, bọn họ canh gác phố lớn ngõ nhỏ, phòng ngừa dân chúng trốn đi.
Các nam nhân nếu không đúng hạn đi binh doanh báo danh, sẽ gặp phải họa sát thân.
Trong lúc nhất thời, trong thành Lâm Xuyên từng nhà dân chúng đều vẻ mặt đầy u sầu.
…
Trong ngoài đại sảnh nha môn Lâm Xuyên phủ, đứng đầy sĩ tốt Phiêu Kỵ binh đao kiếm ra khỏi vỏ, đằng đằng sát khí.
Trong đại sảnh, mấy chục quan viên lớn nhỏ bọn Lâm Xuyên tri phủ vẻ mặt sợ hãi, đứng ngồi không yên.
Đô đốc Tuần Phòng quân Cố Nhất Chu đột nhiên giơ cờ hiệu triều đình, phái binh vào thành, chiếm lĩnh phủ nha, phủ khố, tường thành... các nơi quan trọng.
Bọn họ đám quan viên lớn nhỏ này còn chưa kịp phản ứng, đã rơi hết vào trong tay cái gọi là Phiêu Kỵ quân, bị trông giữ.
Bây giờ bọn họ đoạn tuyệt tất cả liên hệ với bên ngoài.
Bọn họ không biết bên ngoài tình huống thế nào, cũng không biết Cố Nhất Chu rốt cuộc muốn làm gì.
Không biết gì, là điều làm người ta khủng hoảng cùng sợ hãi.
Hôm nay các quan viên này của thành Lâm Xuyên trong lòng thấp thỏm không thôi, lo lắng tính mạng cùng tiền đồ của mình.
“Tri phủ đại nhân, ngài nói Cố Nhất Chu này muốn làm gì?”
Phán quan Lâm Xuyên phủ nhìn một lần sĩ tốt Phiêu Kỵ quân đứng bên ngoài, trong lòng rất hoảng hốt.
“Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai?”
Lâm Xuyên tri phủ sắc mặt âm trầm, trong lòng vô cùng bực bội, tỏ ra có chút không kiên nhẫn.
“Cố Nhất Chu này sẽ không là bất ngờ làm phản chứ?”
Đồng tri Lâm Xuyên phủ thật cẩn thận đoán.
“Lâm Xuyên phủ chúng ta lương thảo nên cho Tuần Phòng quân bọn họ đều phân phối hết cho bọn họ rồi, lại nói bọn họ lại không thiếu quân lương, chơi bất ngờ làm phản cái gì chứ?”
Phán quan sau khi nhìn một lượt mọi người đang vẻ mặt bối rối, nói: “Cố Nhất Chu hẳn sẽ không là muốn phạm thượng làm loạn chứ?”
“Không thể nào?”
“Hắn vì sao phải làm như vậy?”
“...”
Các quan viên lớn nhỏ của Lâm Xuyên phủ thiếu tin tức, trong lúc nhất thời thế mà đoán không ra Cố Nhất Chu đột nhiên phái binh vào thành là muốn làm cái gì.
“Đại tướng quân đến!”
Bên ngoài vang lên tiếng quát to của binh sĩ.
Đám người trong đại sảnh khe khẽ nói nhỏ đều dừng nói chuyện, ánh mắt đồng loạt nhìn ra bên ngoài.
Chỉ nghe một tràng tiếng giáp leng keng va chạm.
Hơn hai mươi binh sĩ lưng hùm vai gấu đeo trường đao, từ bên ngoài nối đuôi nhau mà vào.
Quan viên lớn nhỏ đồng loạt lui lại mấy bước.
Phiêu Kỵ đại tướng quân Cố Nhất Chu ở dưới mấy tên tham tướng vây quanh, chân đi hai hàng bước vào đại sảnh.
Cố Nhất Chu nhìn một lượt quan viên lớn nhỏ vẻ mặt hoảng hốt, lộ ra nụ cười lạnh.
“Để các vị bị kinh hãi rồi.”
Cố Nhất Chu sau khi đi đến chủ vị đứng lại, lúc này mới chắp tay với mọi người, xem như chào hỏi.
“Cố đô đốc, ngươi đây là ý tứ gì?”
Lâm Xuyên tri phủ nhìn các binh sĩ võ trang đầy đủ đứng thẳng chung quanh, hắn dẫn đầu mở miệng đặt câu hỏi.
“Bốp!”
Lâm Xuyên tri phủ còn chưa nói xong, tham tướng Nhạc Định Sơn cất bước tiến lên, nâng tay liền cho hắn một bạt tai.
“Bảo ngươi nói chuyện chưa? !”
Nhạc Định Sơn hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Xuyên tri phủ một cái, vẻ mặt đầy dữ tợn.
Lâm Xuyên tri phủ bất thình lình bị một cái tát đánh cho nổ đom đóm mắt.
Hắn ôm mặt mình, ngẩng đầu trừng mắt nhìn tham tướng Nhạc Định Sơn ra tay với hắn, tràn ngập phẫn nộ.
“Ngươi tên võ phu thô bỉ này, ngươi thế mà dám đánh bản quan!”
“Bốp!”
Nhạc Định Sơn cũng không để yên cho hắn, nâng tay lại vung một cái tát.
Một cái tát này đặc biệt dùng sức.
Lâm Xuyên tri phủ không đứng vững, trực tiếp đặt mông ngồi bệt xuống đất, hắn trực tiếp bị đánh cho ngây dại.
Hắn chính là Lâm Xuyên tri phủ, ở Đông Nam Tiết Độ phủ cũng tính là một nhân vật có số.
“Ngươi! Ngươi...”
Bây giờ thế mà bị một tên vô danh tiểu tốt tát trước mặt mọi người, hắn xấu hổ giận dữ đan xen, trong lúc nhất thời chỉ vào Nhạc Định Sơn nói cũng không nói ra được.
“Tri phủ đại nhân, ngài không sao chứ?”
“...”
Mấy tên quan lại cấp dưới lập tức ngồi xổm xuống, đỡ tri phủ trên mặt in dấu tay từ mặt đất đứng dậy.
Bọn họ ai cũng nhìn Cố Nhất Chu cùng Nhạc Định Sơn, trợn mắt giận dữ.
Cố Nhất Chu hướng về tham tướng Nhạc Định Sơn quát: “Ai cho ngươi đánh người, lui xuống!”
Tham tướng Nhạc Định Sơn sau khi trừng mắt nhìn mọi người một cái, lúc này mới lui về phía sau hai bước, đứng ở bên cạnh Cố Nhất Chu, tựa như một vị sát thần, khiến mọi người sợ hãi.