Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 64 - Chương 64: Nghĩa Phụ (2)

Chương 64: Nghĩa phụ (2) Chương 64: Nghĩa phụ (2)

Đám gia quyến này trên thực tế cống hiến đối với trong trại không lớn, cho nên đãi ngộ tự nhiên là kém nhất.

Một lần này bọn họ có thể lĩnh được một miếng thịt béo nhỏ, được ăn một ít thức ăn mặn, đã xem như Đại đương gia khai ân rồi.

Phụ nhân đang che mặt khóc cùng đứa nhỏ choai choai nghe được có người tiến vào, bọn họ cũng ngẩng đầu lên.

“Trương đội trưởng.”

“Chu hỏa trưởng.”

Phụ nhân sau khi nhìn thấy bọn Trương Vân Xuyên, cũng vội vàng lau đôi mắt sưng đỏ đứng thẳng lên.

“Các ngài sao lại đến đây?”

Phụ nhân đối mặt bọn Trương Vân Xuyên đột nhiên đến, cũng đứng ở nơi đó, có chút luống cuống chân tay.

Đứa nhỏ choai choai kia cũng đứng lên, nhìn chằm chằm bọn Trương Vân Xuyên, có chút địch ý.

“Đệ muội, trong trại bày tiệc mừng công.” Trương Vân Xuyên mở miệng nói: “Ta đưa một ít đồ ăn đến cho các ngươi.”

Trương Vân Xuyên nói xong, quay đầu vẫy vẫy tay đối với Tiền Phú Quý.

Tiền Phú Quý cũng vội vàng đặt khay đặt gà nướng, thịt nướng ở trên bàn.

“Trương đội trưởng, vừa rồi ta đã đi trong trại lĩnh thịt tới đây.” Hoàng thị liền nói ngay: “Hai mẹ con chúng ta không ăn hết nhiều như vậy “

Tiền Phú Quý thấy Hoàng thị chối từ, cũng mở miệng khuyên bảo.

“Đại tỷ, đây là ý tốt của Vân Xuyên đại ca, các ngươi đừng từ chối nữa.”

Hắn nhìn đứa nhỏ của Hoàng Khánh gầy trơ cả xương nói: “Hơn nữa, Hạo Tử đang lúc thân thể phát triển, ăn nhiều một chút, bộ dạng rắn chắc chút.”

“Vậy thật ngại quá.”

Hoàng thị nhìn gà nướng cùng thịt nướng đưa tới, lại nhớ đến Hoàng Khánh đã chết, nước mắt lại nhịn không được rơi xuống.

“Đệ muội, ta biết trong lòng ngươi không dễ chịu.”

Trương Vân Xuyên cũng tự mình kéo một băng ghế ngồi xuống.

“Một lần này Hoàng Khánh theo ta xuống núi, người không còn nữa.”

“Là ta kẻ làm đại ca này không bảo vệ tốt hắn.” Trương Vân Xuyên tự trách nói: “Trong lòng ta cũng không dễ chịu.”

“Ta ở nơi này nói một tiếng xin lỗi.”

“Trương đội trưởng, ngài đừng nói như vậy.” Hoàng thị khóc nói: “Đây đều là số mệnh rồi, ông trời muốn thu mạng của hắn, ngăn cũng không ngăn được.”

“Chỉ là hắn cứ như vậy rời đi, lưu lại mẹ góa con côi chúng ta... Về sau phải sống như thế nào đây, hu hu...”

Vẻ mặt Hoàng thị đầy bi thương, thanh âm nghẹn ngào.

Đại Hùng thấy một màn như vậy, cũng không đành lòng.

“Đệ muội, người chết không thể sống lại, ngươi cũng đừng đau lòng khổ sở nữa.”

“Tuy Hoàng lão đệ không còn nữa.”

“Nhưng chúng ta các huynh đệ này vẫn còn.”

Đại Hùng vỗ ngực cam đoan: “Về sau ta thay Hoàng lão đệ chiếu cố mẹ con các ngươi, ở trong trại này không có ai dám ức hiếp các ngươi.”

Hoàng thị sau khi nghe xong Đại Hùng nói, khóc càng đau lòng hơn nữa.

Đại Hùng trong lúc nhất thời cũng không biết an ủi như thế nào, ánh mắt hướng về phía Trương Vân Xuyên.

“Hạo Tử.” Trương Vân Xuyên vẫy vẫy tay đối với Hoàng Hạo đứng ở bên người Hoàng thị: “Ngươi tới đây.”

Hoàng Hạo chần chờ một phen, lúc này mới đi tới trước mặt Trương Vân Xuyên.

“Cha cháu theo ta xuống núi không thể trở về, cháu hận ta không?”

Trương Vân Xuyên mở miệng hỏi.

Hoàng Hạo nhìn Trương Vân Xuyên, chưa nói gì.

“Ta mặc kệ cháu có hận ta hay không.”

“Nhưng ta vẫn muốn nói mấy câu với cháu.”

Trương Vân Xuyên nghiêm mặt nói: “Cha cháu dẫn theo hai người đầu nhập Cửu Phong sơn, vì nuôi sống hai người, làm chính là công việc treo đầu trên lưng quần.”

“Chỉ là hắn vận khí không tốt, lần đầu xuống núi đã không còn mạng nữa.”

Trương Vân Xuyên chỉ chỉ mình cùng đám người Đại Hùng nói: “Chúng ta cũng tương tự, bây giờ tuy vẫn mạnh khỏe, nhưng không chừng ngày nào đó sẽ không còn nữa.”

“Bây giờ chúng ta còn sống, có thể che chở hai mẹ con cháu.”

“Nhưng nhỡ đâu ngày nào đó chúng ta cũng không còn.”

“Vậy đến lúc đó cháu chính là nam tử hán, trụ cột trong nhà.” Trương Vân Xuyên vỗ vỗ bờ vai của nó, nói: “Đến lúc đó phải dựa vào cháu chống đỡ căn nhà này.”

“Hai người nếu muốn ăn ngon mặc đẹp, không bị người ta ức hiếp, cháu phải mạnh lên.”

“Cháu hiểu ý tứ của ta không?”

Hoàng Hạo cũng là cái hiểu cái không gật gật đầu.

“Đứa nhỏ ngoan.”

Trương Vân Xuyên xoa đầu nó, nói: “Khuyên nhủ mẹ cháu cho tốt, để bà ấy cũng nghĩ thoáng ra chút, vẫn phải sống tiếp mà.”

“Sau này gặp được cái gì khó xử, cứ tới tìm chúng ta.”

“Vâng.”

Trương Vân Xuyên nhìn vợ góa con côi này, trong lòng cũng rất khổ sở.

“Đệ muội, chúng ta đi trước.”

Trương Vân Xuyên đứng dậy.

“Trương đội trưởng.”

Hoàng thị cũng ngừng khóc nức nở, gọi lại Trương Vân Xuyên.

“Đệ muội, còn có việc?”

Hoàng thị kéo Hoàng Hạo, trực tiếp quỳ gối ‘Bịch’ trước mặt Trương Vân Xuyên.

“Trương đội trưởng, các ngài là người tốt.”

“Đương gia có thể đi theo ngài, đó là phúc của hắn.”

“Bây giờ đương gia chết ở bên ngoài, hai mẹ con chúng ta không trách các ngươi.”

Hoàng thị mặt đầy nước mắt nói: “Còn xin Trương đội trưởng xem ở trên phần đương gia chúng ta, để Hạo Nhi làm nghĩa tử cho ngài đi, về sau để nó dẫn ngựa làm việc vặt, hầu hạ ở bên cạnh ngài.”

Trương Vân Xuyên cũng ngẩn ra.

Hắn không ngờ Hoàng thị lại đưa ra một yêu cầu như vậy.

Hắn một người chưa lấy vợ, bây giờ phải thu nghĩa tử.

Điều này thực sự khiến hắn có chút khó xử.

Nhưng hắn cũng hiểu nổi khổ tâm của Hoàng thị.

Hoàng Khánh đã chết.

Vợ góa con côi bọn họ ở trong sơn trại cũng không có chỗ dựa.

Cho dù mình hứa hẹn che chở bọn họ, bọn họ vẫn như cũ không có cảm giác an toàn.

Cho nên lúc này mới khẩn cầu mình làm nghĩa phụ của Hoàng Hạo.
Bình Luận (0)
Comment